Có một loại tình yêu, ẩn nấp mọc rễ sâu trong đáy lòng. Dựa vào nỗi nhớ để sinh tồn. Trải qua nhiều tháng năm dần dần biến chất, hoá thành hận thù.
Inuyasha đối với ký ức tuổi thơ cũng không nhớ nhiều. Dù sao cũng chẳng có ai muốn nhớ tới những chuỗi ngày chán ghét và không tốt đẹp đó không phải sao?
Ký ức sớm nhất về thời thơ ấu của Inuyasha không phải là Izayoi, cũng chẳng phải những kiến trúc tráng lệ, lại càng không phải những ánh mắt trào phúng chán ghét của đám ô hợp kia. Mà là một vị huynh trưởng lạnh lùng tựa băng sơn, so với hắn cao hơn, lớn hơn, lại càng đẹp hơn hắn.
Bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói chuyện đàng hoàng.
Inuyasha ban đầu là tò mò. Nhưng xuất phát từ một loại bản năng, hắn tự nói với bản thân đối với người này tốt nhất nên là kính nhi viễn chi*.
[Kính nhi viễn chi: Kính trọng nhưng không dám lại gần]
Có một lần hắn không cẩn thận làm đứt dây diều, chiếc diều liền thuận thế rơi xuống bên chân huynh trưởng. Inuyasha đứng sau cánh cửa cách đó không xa len lén nhìn thân ảnh màu trắng, không dám tiến lên nửa bước.
Lúc này, huynh trưởng hắn quay đầu lại.
Lần đầu tiên hắn nhìn rõ bộ dáng của vị huynh trưởng này.
Sau đó liền đỏ mặt.
Nhìn đối phương cả nửa ngày không nói lời nào.
"Có việc?" Huynh trưởng mở miệng chất vấn. Ngay cả thanh âm cũng lạnh như băng.
Inuyasha gật đầu. Sau đó lại lắc đầu.
Huynh trưởng 'hừ' một tiếng. Sau đó Inuyasha thấy y xoay người nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/inusess-vo-ai/1347676/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.