Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198
Chương sau
Hoài Nam không thể nhớ được mình đã chết bao nhiêu lần. Mỗi một lần luân hồi, toàn bộ tâm trí của hắn cũng đều bị xóa bỏ như khi mới bước vào sơn cốc ngập nắng này. Tương tự với Mặc Sương Vũ, hai người họ, một người giết, một người bị giết, cứ như vậy lặp đi lặp lại hơn ba trăm lần, săp được một năm. Ít nhất với Kim Thiền Tử được Kim Thư bảo vệ phía trên, người phải làm khán giả bất đắc dĩ của đôi trẻ này, ông ta đã sớm chai sạn. “Sư phụ, nhị sư huynh lại biến thành con heo rồi.” Gần đây thì tầm ảnh hưởng của Luân Hồi Chi Lực lại càng thẩm thấu vào Kim Thư nhiều hơn, hai gã đồ đệ của Kim Thiền Tử cũng bắt đầu lặp lại những câu thoại cũ, giống như một cái đĩa xước. Kim Thiền Tử đã sớm chán, chẳng muốn đối thoại với chúng nó nữa. Xuyên thấu qua tầng ảnh hưởng của Kim Thư, tác động đến cả cao thủ cấp độ cận giới hoàng, thế giới lực Luân Hồi này thật sự vô cùng mạnh mẽ. Kim Thư có thể hấp thụ được một kích mang theo lực lượng Hủy Diệt từ khẩu siêu pháo của Trường Sinh Đảo, và một chấn mang theo lực lượng Âm Dương từ Đế Thức của Tiên Đế vẫn có thể hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng đối đầu với Luân Hồi Chi Lực này lại có vẻ không thể phòng thủ và hấp thụ hoàn mỹ. Điều này nói lên, ít nhất về khả năng sử dụng thế giới lực, chủ nhân của Luân Hồi Chi Lực cao hơn hẳn chủ nhân của Âm Dương và Hủy Diệt chi lực một cấp bậc. Hẳn đây là chênh lệch giữa cổ giới hoàng và tân giới hoàng chứ!? Kim Thiền Tử một mặt tụng kinh, một mặt miên man nghĩ. Ông ta phát hiện, với tâm cảnh của mình, dường như cũng không thể đề kháng lại xự xâm lấn của Luân Hồi Chi Lực, hiện tại muốn tĩnh tâm càng lúc càng khó. Có nên xuất thủ phá cục!? Nhưng nếu mười hai trang chân kinh chưa được thu thập đủ mà lộ ra ngoài ánh sáng, để cho Giám Sát Viên Lục Đạo biết được, mọi thứ sẽ đổ bể hết. Kim Thiền Tử cảm thấy mình càng lúc càng dần trở nên nôn nóng. Nhận lấy trách nhiệm thỉnh chân kinh từ các giới hoàng, không thể ngờ là khó khăn đến vậy. Hủy Diệt và Âm Dương chi lực lấy được là nhờ có người đàn ông đeo mặt nạ chỉ điểm, chỉ hữu kinh vô hiểm thu lấy. Mặc dù nếu bị dư uy của Thế Giới Lực đánh trúng sẽ rất thảm, nhưng nếu có chuẩn bị trước thì cũng không phải là không thể tránh né. Kim Thiền Tử có chút hối hận mình đã lỡ mồm làm tiểu thí chủ đeo mặt nạ kia rời đi quá sớm. Ông ta không ngờ dưới sự bảo vệ của Kim Thư, mà ba thầy trò bọn họ cũng bị luân hãm trong luân hồi chi cảnh luôn. Không giống như Đế Thức hay Siêu Pháo có định hướng rõ ràng, lực lượng Luân Hồi trải khắp phiến sơn cốc này, muốn thu lấy cũng không biết nên thu từ đâu. Luân Hồi Chi Lực đã như thế này, những thứ như Không Gian, Thời Gian, Trí Tuệ và Chân Lý, chỉ sợ càng thêm gian khổ. Thở dài một tiếng phiền muộn, Kim Thiền Tử âm thầm nhủ, nếu như đến lượt thứ ba trăm sáu mươi năm mà Hoài Nam vẫn cứ chết rồi lại luân hồi. Ông ta sẽ bất chấp tất cả mà xuất thủ, dù lật cả phiến sơn cốc này lên cũng phải tìm được căn nguyên của lực lượng luân hồi, thu vào chân kinh. Đúng lúc này, dị biến xuất hiện. …. Vòng lặp thứ ba trăm sáu mươi hai. Mặc Sương Vũ vừa tế ra Chư Thiên Tinh Thần Đa Bảo Thiên Quân Trận. Hoài Nam ở bên dưới đã bất chấp ánh nắng chói trang, dặm chân bắn vọt lên trời. Đá bay đi quyển trục. “Tiểu Vũ mm, không biết tại sao ta cứ cảm thấy nếu bé mở quyển trục này ra, ta sẽ chết rất thảm, thứ đồ chơi nguy hiểm này, tạm thời cứ cất đi nhé.” Mặc Sương Vũ mặt không đổi sắc, chẳng biết vì sao, cô ta cảm thấy không hề bất ngờ trước hành động này của Hoài Nam, khóe miệng chỉ cười nhạt một tiếng: “Ngu ngốc, ngươi không biết tu chân giả bọn ta điều khiển pháp bảo bằng thần thức sao!?” Hoài Nam giật thót, quay đầu, xoay người theo một thói quen mà hắn cũng không biết từ đâu quen ra, vừa vặn thấy được vô số quang điểm từ xa lóe lên, sau đó là tiếng không khí rách toạc, cùng cảm giác đau nhức của vật thể sắc bén với vận tốc cao bay xuyên qua người. “Shit. Lại cái gì đây!?” Mặc Sương Vũ nhanh chóng bắt quyết, bầu trời nắng chói lại một lần nữa ngập trong sắc màu bảo khí cùng những hạt linh tử lấp lánh. “Chư Thiên Tinh Thần – Đa Bảo Thiên Quân Trận.” “Má ơi!!” Bùm bùm bùm bùm. Liên tục những tiếng bạo không của vật thể bay siêu thanh, xen lẫn cùng tiếng đất đá nổ tung bạo phát, cánh đồng hoa dưới chân hai người bị cày xới lung tung, cánh hoa đủ loại màu sắc phiên tán trong không khí dưới nắng vàng, rực rỡ. Hoài Nam như con chuột chạy qua đồng, liên tục chạy theo bộ pháp mà Cecilia dạy hắn, bứt phá tốc độ, chuyển hướng đột ngột, chật vật né tránh cơn mưa bảo khí rơi xuống. Giống như đang chạy trên mưa bom bão đạn. Gặp quỷ, cái thời lính bộ binh phải chạy qua mưa đạn này đã qua từ thời trước kháng thần lịch rồi mà. Và cái cảm giác Déjà vu chết tiệt này là sao đây!? Hoài Nam bắt đầu hoài niệm những bộ Mobile Suit quen thuộc với lớp giáp chắc chắn. Mặc dù bây giờ tốc độ chạy của hắn cao hơn Mobile Suit nhiều lắm. Phập. Một thanh trường thương âm hiểm xuyên từ dưới mặt đất lên, đục thủng bắp chân của Hoài Nam, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng. Nhất là khi đang di chuyển cao tốc, không ngừng kịp, mũi thương sắc bén mạnh mẽ cắt ra một mảng thịt lớn của hắn, khiến một chùm huyết vụ phun ra cùng cánh hoa phấp phới. Nhuộm theo cho muôn hoa một màu đỏ tươi tuyệt sắc. “Chết tiệt, dưới đất cũng là trận pháp!?” Hoài Nam mất chân trụ đặt chân, bộ pháp lập tức bị phá vỡ, hắn lăn lông lốc trên cánh đồng hoa, búng tay bật người dậy, hiểm hóc tránh thoáng chục mũi nhọn từ bốn phương tám hướng đâm tới. Ma lực vận chuyển đến mỗi thớ thịt, vùng bị thương đang khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Lơ lửng trên không, không còn chỗ mượn lực để bạo phát tốc độ, Hoài Nam nghiến răng quét mắt qua khắp nơi, ba trăm sáu mươi độ xung quanh, vô số quang điểm xanh lục lại tiếp tục lóe sáng, biểu thị đang có một bảo khí được phóng tới chỗ hắn với vận tốc cực cao. “Cecilia, còn không ra tay là ta chết đó.” Cực chẳng đã, Hoài Nam gào lên cầu cứu. Ma lực trên cơ thể Hoài Nam đột nhiên bùng phát, nhuộm đen một mảng không gian xung quanh hắn. Dưới cái nắng chói trang của mặt trời, một điểm màu đen thuần sắc xuất hiện vô cùng tương phản bắt mắt. Mặc Sương Vũ dùng thần thức nhìn qua lớp sương đen, kinh ngạc thấy được cơ thể Hoài Nam đang thay đổi với vận tốc chóng mặt. Tóc hắn chuyển thành màu xám, bập bùng giống như một ngọn lửa thiêu đốt qua gót chân. Trên đầu dựng lên hai cái tai nhọn thấp thoáng dưới mái tóc mềm mại, thân hình chữ V hoàn mỹ chuyển thành dáng đồng hồ cát cùng những đường cong lả lướt. Cặp mắt màu nâu chuyển sang màu đen u tối. Đây là một người hoàn toàn khác. Bảo khí từ bốn phương tám hướng bắn tới chuẩn xác bị người phụ nữ này tiếp được, bằng mấy cái phất tay đơn giản khiến chúng đổi hướng va chạm vào lẫn nhau, có cái thì bị bạo lực đánh văng đi, có cái lại bị cô ta dùng hàm răng ngoạm nát khiến Mặc Sương Vũ chấn kinh. Một màn tuyệt sát bị hóa giải dễ dàng. Mặc Sương Vũ cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai!?” Hoài Nam trong chế độ biến thân, từ từ hạ xuống cùng lớp ma khí dày đặc, đưa tay lên che miệng cười khẽ: “Kufufufu… tiểu tiên nhân, tinh thần lực phát triển quá nhanh khiến tâm cảnh mất ổn định, ký ức lẫn lộn rồi phải không. Ngươi gây khó khăn cho bọn ta nhiều lắm đấy.” Sau đó nhìn nhìn cơ thể mình, lại nghĩ nghĩ, đưa tay sờ xuống đũng quần Hoài Nam, vẻ mặt cổ quái nói: “Tiểu chủ nhân, phần trên đã biến rồi, tại sao phần dưới không biến nốt!? Người biến thái!?” Hai cái tai trên đầu lập tức cụp xuống, giống như nghe thấy lời mắng chửi gì đó khó nghe, Hoài Nam ở trạng thái biến thân này tương phản, lại cười cười có vẻ như thấy chuyện gì đó rất thú vị, hoàn toàn bơ Mặc Sương Vũ. Mặc Sương Vũ cũng chẳng có nhu cầu giao lưu với kẻ địch, chỉ cười lạnh nói: “Chủ nhân, vậy ra ngươi là ma vật ký kết khế ước với hắn. Ta đang thấy lạ là một phàm nhân làm sao có thể đạt tới cảnh giới này, lại sống sót được dưới Đa Bảo Thiên Quân Trận của Mặc Gia ta lâu đến như vậy. Nhân loại quả nhiên giống như mọi người nói, vì truy cầu lực lượng, sẵn sàng bán rẻ linh hồn mình cho ma quỷ.” Quyển trục màu vàng kim trên đầu Mặc Sương Vũ phát tán quang mang rực rỡ. Vô số ảnh chiếu của bảo khí lại một lần nữa lập thể hóa, che kín cả một mảng trời. “Cũng tốt, trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của tiên gia chúng ta. Hôm nay để ta vệ đạo một lần đi.” Đứng dưới bầu trời vô tận bảo khí, lại nhận thêm lực lượng tăng trưởng không ngừng từ Luân Hồi Chi Cảnh, Mặc Sương Vũ đang có cảm giác tự tin tuyệt đối. Dù là Hóa Thần cảnh cũng chiến cho người xem. Huống chi giao thủ một lúc, cô ta cũng biết Hoài Nam mới chỉ là một Hóa Hình cảnh Sơ kỳ mà thôi, lại bị ánh nắng mặt trời áp chế, so với một Kim Đan đỉnh phong như mình, còn chưa đủ uy hiếp. Trên thực tế, đúng là Hoài Nam mặc dù cao hơn một cảnh giới, cũng đã bị Mặc Sương Vũ giết đi giết lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng đó là Hoài Nam, chú không phải Hoài Nam version biến thân, Cecilia này. Hoài Nam hiện tại đã kích hoạt lực lượng khế ước ác quỷ, nhường lại thân thể cho Cecilia. Hắn đã đạt tới Hóa Hình cảnh giới, có thể tùy tiện thay đổi cấu trúc cơ thể. Biến thân thành dạng này, là để Cecilia có thể phát huy lực lượng hoàn mỹ, tránh khỏi vì cơ thể dài ngắn bất đồng mà bị hố. Hắn hiện tại ở trạng thái biến thân, giống Cecilia đến 99%, chỉ ngoại trừ một bộ vị mấu chốt giữ lại tôn nghiêm đàn ông. Cũng có thể nói, ở dạng này, Hoài Nam chính là dưới đực trên cái, hoàn toàn là một gã biến thái. Đây cũng là lý do hắn không còn mặt mũi nào thò đầu ra đối thoại, mà nhường toàn quyền cho Cecilia. Bởi vậy, đứng trước mặt Mặc Sương Vũ hiện tại, là Cecilia chính bản 99%. “A… đã lâu như vậy rồi, mới có cảm giác này. Tiểu tiên nhân, thật hi vọng ngươi có thể mua vui cho ta thêm chút nữa.” “Nói thật nhé, hơn ba trăm lần bị ngươi dùng đủ loại binh khí đâm chết, ta còn chưa đã thèm đâu. Nhưng linh hồn của tiểu chủ nhân đã tới giới hạn, nếu cứ tiếp tục luân hồn sẽ vĩnh viễn chìm trong đó. Ta vẫn còn muốn ở cùng hắn một thời gian rất lâu nữa.” “Vậy nên….” Cecilia phất phất tay, một đợt kình phong nổ mạnh chấn cho mấy cánh qua xung quanh bung lên. Ma khí trên thân bập bùng dần chuyển hóa thành một ngọn lửa màu xám trắng, khiến mọi vật xung quanh đều từ từ mục nát. “Chúng ta kết thúc ở đây được rồi.” … Ở trên Kim Thư, Kim Thiền Tử nghe những lời này mà chấn kinh rồi. Không thể nào. Không có lực lượng của Kim Thư bảo vệ, tại sao nữ ma đầu này vẫn giữ được ý thức!? Vậy những lần bị giết trước đó, cô ta chỉ đang chơi đùa!? Lẽ nào tâm cảnh của một ma vật đã sa đọa ma hóa còn cao hơn mình rất nhiều lần!? Kim Thiền Tử cảm thấy lá gan mình có chút đau nhức, dường như có thứ gì đó đang đả kích, lại có thứ gì đó đang sinh ra vết rạn nứt. Giống như lòng tự hào. …
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198
Chương sau