Chương trước
Chương sau
“Phá luật, phá luật kìa, tiên sư, hai gã này xem luật chơi của tôi chả ra cái meo gì, có biết người ta đã thức mấy đêm để làm không hả !?” Hans phẫn nộ tức giận, cảm giác muốn lật cái bàn.

Đây là cảm giác của người tạo game, khi nhìn thấy các player chém giết nhau tưng bừng ngang ngửa, đột nhiên hai cái NPC mạnh nhất game chạy ra đồ sát toàn bộ player với sức mạnh áp đảo.

Này còn ai muốn chơi nữa hả !?

Chết tiệt, ta còn định biến cái này thành thể nao để đăng ký vào thế vận hội đấy.

Dù sao thế giới thay đổi, mọi thứ cũng phải cải biến, vận hội Olympic gì đó cho người thường đã bị đào thải từ lâu rồi, bây giờ người ta còn đang đau đầu kiến thiến một vòng thế vận hội mới cho trái đất.

Stellar ở bên nghe hắn gào thét cũng bật cười hỏi vặn: “Dạng sống như ngươi, giấc ngủ còn có ý nghĩa gì hả !?”

“Có chứ.” Hans đáp chắc nịch:

“Thẩm du tinh thần.”

“…”

Ray ray trán, bỏ qua câu trả lời quái gở của hắn, Stellar nói tiếp:

“Dù sao, nếu là hai tiểu đội chiến đấu, dĩ nhiên cũng có thể tính luôn phần chiến lực của chủ tướng. Cứ nhắm một mắt mở một mắt cho qua đi. Nếu có gì quá mức, Ren sẽ can thiệp.”

“Không không, kháng nghị, ta kháng nghị.”

“Ở yên đó đi, nếu không mấy dự án gần đây của ngươi, ta cắt ngân sách.”

“…”

Ở một góc khác của hạm chuyên chở khán đài.

Robert căng thẳng ngồi giữa hai thiếu nữ, một tóc trắng mặt lạnh, khí tức thần thánh trang nghiêm, một tóc đỏ quyến rũ, khí chất hoang dã, năng động mà mạnh mẽ. 

Ở cách đó mấy hàng ghế, còn có một thiếu nữ mặc trường bào ma pháp, đội chiếc mũ phù thủy che phủ phần lớn khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt u oán âm ỉ.

Claude ngồi trước Robert, bên cạnh là Hinami Hina, cũng có thể cảm nhận được không khí không đúng cho lắm. Bên phải Robert là chị gái hắn, bên trái là thánh nữ Monica của giáo đình, quỷ mới biết sao lại rảnh rỗi chạy tới đây chơi. Còn con nhỏ ăn mặc kỳ dị như cosplay phủ thủy đằng xa kia là cháu gái của lão Thomas Lanyi, công chúa của học viện Keywest.

Ba thiếu nữ nhân khí cao ngất trong sáu thế lực lớn cùn lấy Robert làm tâm, triển khai một hồi giao tranh tinh thần, bằng ánh mắt, cử chỉ, thai nghén và tích tụ dần dần từng trận ác ý khủng bố. Claude âm thầm cảm thán, Robert có thể bị xé xác bất cứ lúc nào á.

Hắn tự biết, chị của mình không phải dạng gì lương thiện, lại là người nhận truyền thừa trực tiếp chức hội trưởng tương lai của ESP league, trong tay nắm giữ chiến lực lẫn nhân mạch và tài nguyên đều không thể xem thường. Đứa cháu gái của viện trưởng học viện pháp thuật kia, nghe nói cũng có thể tùy ý điều động tài nguyên của học viện, chính là một dạng công chúa trá hình. Và quan trọng nhất là thánh nữ Monica, đây thật sự là siêu cấp boss.

Ba người này, thật sự muốn tranh giành, mỗi người cầm tay cầm chân kéo một cái, Robert thật sự sẽ thành mấy mảnh, tha hồ phát tán tinh hoa, tình yêu cùng máu huyết á.

Đều nói hậu cung là phúc lớn của đàn ông, nhưng nếu không có đại trí tuệ hoặc bá khí cùng phách lực lẫn chiến ngực cao ngất, kết cục của diễm phúc này thường thường đều là bi kịch.

Để tránh bi kịch xảy ra, Claude cảm thấy mình cần nói chút gì đó, phá tan bầu không khí căng thẳng này:

“Anh Robert, nhìn bọn họ, định đánh thật đấy hả !?”

Mãi mới có người quen lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng, Robert mừng rớt nước mắt, vội vàng tuôn trào một tràng:

“Chứ còn sao, ngay từ đầu ta đã đoán hai gã này sớm muộn gì cũng phải choảng nhau một trận mà, một gã ngày ngày ngồi ị cũng từ từ lên cấp, làm người ta gato, đáng đánh. Một gã liên tục nhận lộc ban từ trên trời rớt xuống, chiến lực cũng tăng lên như ngồi tên lửa, làm người ta gato không kém, lại càng đáng đánh. Một gã bám gái chục năm không thành, một gã vừa tỏ tình thì bạn gái cúp, hai thằng FA nhìn đời thấy ai cũng gai mắt, sớm muộn cũng choảng nhau. “

Hắn mở máy liên tục:

“Chưa hết, một đứa học tu chân thuật, nguyện làm tiên nhân. Một đứa gần đây cắp mông đến học viện pháp thuật học ma pháp, long ngữ minh văn. Có nhớ ngày xưa tiên nhân bắt rồng làm gì không !? Kéo xe đấy, thù tổ tiên kéo đến giờ, bất dung.”

“Ồ, bắt đầu rồi.”

Robert vắt óc nói bừa xong cũng mừng húm, cuối cùng khán giả đã có chỗ để rời đi sự chú ý.

Phía dưới chiến trường.

Bọc trong một lớp vụ khí màu xanh lam và tầng linh lực màu xanh lục, Trung Thành và ShenJian dưới lực đẩy mạnh mẽ của hai luồng khí lưu đối nghịch, lao vào nhau như hai quả tên lửa đạn đạo.

Trung Thành vung đao, ShenJian xoay cười xuất cước.

Linh khí và vụ khí va chạm vào nhau trước tiên, hai luồng khí áp mạnh mẽ ngưng tụ như thực chất giống như hai quả bóng bay bị ép dập vào nhau, cùng lúc phát nổ, sóng khí bạo phát bắn tứ tung ra ngoài. Cây cối xung quanh đều bị cuồng triều khí lãng nhổ bật gốc, bay lên như mấy mảnh xốp, đất đá bong ra một mảng lớn, chỉ còn trơ lại phần thổ nhưỡng cứng cáp bên dưới.

Va chạm cùng một tiếng nổ như sấm động. Trung Thành cảm thấy cổ tay đau nhức, cực tốc đao chưa kịp xuất ra đã bị người ta chặn đứng. Cánh tay phải của hắn đang đà chém xuống bị một cước của ShenJian chuẩn xác chặn lại, chấn cho tê rần, vô lực văng lên.

Cực tốc đao pháp là một loại kỹ thuật kỳ dị, nó luôn khiến cho người ta có cảm giác như đỡ được, hoặc đã phản xạ kịp thời, thế nhưng sau đó đều bi ai phát hiện thực ra mình đã bị chém trúng từ lúc nào. Một khi Trung Thành xuất đao, cho dù là một cận giới hoàng nếu không đề phòng trước cũng phải ăn thiệt thòi, Shaorin từng bị loại đao pháp này cắt đi mấy sợi tóc, Ren bị chém rớt một mảng áo, Mặc Thời Võ thì mất luôn cả mạng. Loại đao pháp này một khi xuất đao thành công, gần như không thể cản phá. Trước giờ mỗi lần Trung Thành xuất đao, chưa một lần thất thủ.

Thế nhưng thế đao chưa kịp hình thành, khi Trung Thành chỉ mới manh nha ý định chém xuống một lần cực tốc đao, ShenJian đã nhanh chân hơn, phá vỡ thế công của hắn. Đối với người từng chiến đấu cùng Trung Thành thời gian dài như ShenJian, việc nắm giữ nhịp tấn công của hắn để căn thời gian chặn đứng thế xuất đao, là vô cùng dễ dàng.

Cực tốc đao, lần đầu tiên thất bại.

Trung Thành không có nhiều thời gian để rút kinh nghiệm từ thất bại, hắn chỉ kịp xoay người, dùng bắp tay và cả cánh tay còn lại che lấy phần bụng, cả người đang đà bay liều co cụm lại như một quả bóng tròn, bảo vệ toàn bộ vị trí yếu hại.

Cước tiếp theo của ShenJian đã tới.

Đừng nghĩ ShenJian chỉ là một gã cung thủ thuần túy, hắn còn có một đôi chân cực kỳ mạnh mẽ, ở cấp độ này, một cước đá văng một ngọn núi cũng không có vấn đề gì.

Cước đá đến, ShenJian kinh ngạc phát hiện, vận tốc đạp tới của mình bị chậm lại bởi một đợt khí lạnh lẽo, vụ khí xung quanh Trung Thành cuốn lấy chân hắn, ngưng kết ra một lớp băng vụn nhỏ nhỏ trên ống quần.

Băng vụ hộ thể à !?

ShenJian âm thầm đặt thêm một luồng kình lực vào chân, mạnh mẽ đá xuyên qua lớp vụ khí hộ thể, trực tiếp đá vào Trung Thành đã ở sẵn thế thủ.

Bốp.

Một lớp giáp băng trên người Trung Thành vỡ tan như xốp giòn, cả cánh tay bị đá trúng lõm vào đến tận xương, phần cơ thịt biến hình cùng một đợt đau nhức kinh khủng, Trung Thành thoáng rên lên một tiếng, bay ngược vào vách núi phía sau.

Với vận tốc này, chỉ cần đập vào vách núi, hẳn cũng không khác người thường nhảy từ nhà cao tầng xuống đất là bao.

Đôi cánh băng sương sau lưng huy động, vỗ vỗ ra một luồng nghịch lưu mạnh mẽ, giảm vận tốc bay ngược của hắn, Trung Thành nhờ thế chỉ đâm sầm vào vách núi, đánh văng lên một hồi đá vụn, chấn gãy mấy cái cây, lăn lông lốc vài vòng rồi cũng lảo đảo đứng lên được.

Lượt đầu giao thủ, cận chiến liền lập tức ăn quả đắng.

Bất kể là tốc độ hay sức mạnh, ShenJian đều vượt trội hắn.

Nếu là nửa năm trước, khi chưa hoàn thành thành thục sử dụng vụ khí, chỉ sợ Trung Thành đã bị hắn miễu sát ngay lượt giao thủ vừa rồi.

Cây đao bằng băng trên tay phát ra tiếng nứt vỡ thanh thúy, rồi rơi xuống như phấn vụn. Trung Thành lắc lắc cổ tay, đặt tay lên ngực, đồ án hoa sen trước ngực hắn sáng lên, thủy nguyên tố xung quanh bị cưỡng ép rút vào lòng bàn tay hắn. Đồ án hoa sen trước ngực xoay tròn, tỏa ra trận trận khí lạnh theo một quy luật đặc biệt, thủy nguyên tố nhanh chóng ngưng kết, theo khí lạnh điêu tạo, hình thành một khẩu súng lục bằng băng trắng muốt như bạch ngọc.

Băng liên tâm – thể thức thứ nhất. Băng tạo.

Một viên đạn băng cũng theo cơ chế trên hình thành. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, khi lớp mạt vụn của thanh đao bằng băng rơi xuống chạm đất, cả súng cả đạn đều đã hình thành xong.

ShenJian kiêu ngạo đứng giữa trời, lơ lửng giữa một lớp hạt linh khí phiêu bồng, hắn cũng không thừa cơ đánh tới. Bởi lẽ hắn biết rõ Trung Thành là một xạ thủ, cận chiến áp chế đánh thắng hắn cũng không nghĩa lý gì. Hắn muốn Trung Thành bày ra toàn bộ thực lực, rồi đánh bại hắn ở trạng thái đỉnh phong nhất, chứ không phải cướp cơ thắng một trận thiếu kịch tính.

Đến khi khẩu súng của Trung Thành chĩa vào mình, bản năng chiến đấu của ShenJian lập tức mách bảo hắn nghiêng đầu sang một bên.

Xèo…

Một luồng hồ quang màu vàng, kèm theo những tia sét chớp động xẹt qua.

Railgun !?

ShenJian cười lạnh, một bên mang tai hắn nóng rực, vài sợi tóc cũng bị khí nóng hung khô, thế nhưng phản xạ nhanh nhẹn khiến hắn không chịu bất cứ thương tổn thực chất nào. Linh khí xung quanh ngưng tụ như thực chất, theo bàn tay hắn đưa lên, một cây cung màu xanh lục cũng hình thành, những hạt linh tử xanh sáng theo lệnh triệu tập của hắn đổ dồn về hổ khẩu, hình thành một mũi tên năng lượng.

Hắn giương cung, thả tay.

Một làn chớp lóe, một đường kẻ màu xanh lục thẳng tắp từ trên trời giáng xuống như lưu tinh. Trung Thanh vỗ hai cánh, lập tức bay vọt lên né qua.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Vừa nổ súng xong đã lập tức bay đi để né tránh, nhưng cũng chỉ vừa kịp sát để mũi tên lướt qua cùng một làn gió lốc xoáy tròn khiến hắn chao đảo mất ổn định. Dưới tầm nhìn đảo loạn, Trung Thành hít một hơi khí lạnh, ngọn núi phía sau hắn đang ngập trong làn khói lửa, phần trên cùng thảm thực vật xanh xì đã hoàn toàn bị bạo lực thổi bay.

Một tiễn, không kém hơn một đầu tên lửa đạo đạo.

Phía bên kia, ShenJian đã tiếp tục giương cung, lại một tên nữa bắn tới. Trung Thành không dám chậm trễ, liền lập tức bay vọt đi, cũng nổ súng bắn trả.

Railgun của hắn bắn ra không có thanh thế bá đạo nổ tung một ngọn núi như ShenJian, nhưng cũng có lực xuyên thấu không thể xem thường. Loại vũ khí này chỉ cần cường độ dòng điện đủ mạnh, hoàn toàn có thể đục xuyên bất cứ thứ gì. Với mẫu súng sản xuất hàng loạt trước đây, Trung Thành đã có thể bắn rụng vô số Kim Đan, với khẩu súng băng tạo hiện tại, cùng với tế bào năng lượng đã tiến hóa lên bậc cao mới, Rail gun hắn bắn ra, thừa sức đục qua linh quang tráo của Nguyên Anh kỳ. Với lớp phòng thủ của cả hai người, trúng đạn của nhau đều chỉ có một kết cục, thân tử đạo tiêu.

ShenJian cũng biết điểm này, hắn liền hạn chế năng lượng quán chú trong mỗi mũi tên, đổi lại là thời gian cooldown thấp, có thể bắn liên tục. 

Trung Thành thì một súng một đạn, tốc độ băng tạo viên đạn so với tốc độ ShenJian ngưng tụ mũi tên năng lượng cũng không nhanh hơn bao nhiêu cả.

Hai người bay vòng quanh sơn cốc, chốc chốc lại phát ra một súng, một tiễn. Cả một vùng nhanh chóng dầy đặc những tiếng nổ đì đùng, chẳng khác gì có hai chiến tiểu hình chiến hạm đang dàn trận bắn nhau. 

Sườn núi quằn quại chịu từng đợt railgun và linh tiễn thô bạo bắn đến dồn dập, đã sớm biến hình cùng vô số hố thủng lỗ chỗ, khói bụi vừa bốc lên đã bị những tia năng lượng chớp động đánh qua xé tan.

Những tia sáng vàng của ánh chớp và tia sáng xanh của linh lực ngưng tụ cứ thế kẻ vô số đường trên chiến trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.