Chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy tên đệ tử tinh anh nào quay về, chưởng mônThiên Nhất phái, người ngồi ở vị trí đầu sỏ của tầng trời thứ nhất bắtđầu thấy có gì đấy không đúng. Hai nắm tay của ông ta dưới ống tay áorộng thùng thình cứ co ra nắm vào liên tục, trong bụng giống như có mộtngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, được một lúc thì mồ hôi lạnh cũng rịn ra.
Sao có thể như vậy được, sao có thể như vậy được.
Ba trăm đệ tử kim đan kỳ, cho dù trèo lên vài tầng trời nữa cũng là mộtthế lực cực mạnh, đủ sức quét ngang tất cả, muốn dọn dẹp đám phàm nhânnày khác nào lấy dao mổ trâu để giết gà. Nếu như không phải muốn phôdiễn thực lực môn phái một phen, ông ta sẽ chẳng bao giờ để bọn họ lộ ra ngoài ánh sáng. Bây giờ mục đích chấn nhiếp mấy môn phái còn lại đã đạt được rồi, từ nay về sau bất kể kẻ nào có dị tâm cũng sẽ đều phải suynghĩ tới thực lực cường đại của Thiên Nhất phái trước rồi mới dám làmloạn, thế nhưng nếu không có ai trở về, vậy thì chuyện lên mặt ra oainày sẽ thành trò cười mất.
Ông ta sống lâu rồi, với lòng người đã thấu hiểu rõ ràng, quả nhiên vừanghĩ tới đây, bên tai đã nghe thấy những tiếng xầm xì đứt quãng. Dùngười nói hết sức kềm chế, thậm chí còn dùng bí pháp để truyền âm, nhưng với thần thức mạnh mẽ của cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, ông ta vẫn nghe rõ từng chữ:
“Sao lâu thế không về...”
“Hay là chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/imi-tien-gioi-chien/3166102/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.