Thần Tiễn ngẩn người, nhưng ánh mắt xem thường nhìn về phía Anacharka vẫnnhư cũ, chẳng dao động chút nào. Sau cùng hắn cười nói:
“Định làm gì tiếp theo hả !? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao !? Ngươicòn có một phút để đưa thuốc giải đây hoặc là chết ! Ta sẽ đứng đây chờngươi.”
Anacharka giống như nghe được câu chuyện cười hài nhất, đến nỗi nuốt ngược cả một ngụm máu sắp ộc ra từ miệng vào:
“Não mày có bệnh hả Thần Tiễn !? Hay luyện công nhiều quá nên khí độcsộc vào óc hết rồi !? Nhìn đôi tay buông thõng của mày kìa !? Muốn mổbụng tự sát cũng còn vất vả nữa là. Còn đôi chân kia đã ngấm thuốc độc,giờ nhấc lên cũng còn khó khăn ấy nhỉ !? Mày muốn tao giao thuốc giảibằng cách nào đây !? Không thể tự tìm một cái gối rồi đập đầu vào để ngu bớt đi cho tới cùng cấp bậc như mày chứ !?”
“Không, trái lại, ta hi vọng ngươi thông minh hơn một chút, đủ để biếtrằng cái mạng giẻ rách của mình rất bèo bọt, bèo bọt đến mức so có thểdễ dàng mất đi chỉ với một cái liếc mắt của người khác !” Thần Tiễn cắtlời, hắn đúng là không còn nhiều thời gian nữa. Nếu vẫn muốn ở đây nóinhảm, chi bằng tìm miếng đậu hũ đập đầu vào đó chết quách đi cho rồi.
Anacharka muốn mở miệng chế giễu lần nữa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành:
“Ặc, thứ ánh sáng này, không ngờ còn có thể làm như vậy !”
Thần Tiễn cười lạnh, phía trước người hắn lơ lửng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/imi-thuc-nghiem-dao/2783421/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.