Tuy là đêm qua Thẩm Vị Hành đã nói sáng hôm sau sẽ đưa Diệp Cửu Nguyệt đi cho khỏi muộn học, nhưng mà Diệp Cửu Nguyệt chỉ coi lời đó như gió thổi qua tai. Bởi vì thứ nhất, cậu không trông mong gì vào lời đàn ông trên giường nói ra, ngay cả khi người đó là Thẩm Vị Hành, mà cũng chính bởi vì hắn là Thẩm Vị Hành; thứ hai, buổi sáng trong trường có nhiều người đi học, cậu cũng không muốn mình ngồi xế xịn đi học để rồi bị cả đống người chú ý, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Vì thế Diệp Cửu Nguyệt liền dậy sớm, nhờ bạn cùng phòng mang hộ sách vở, cậu định chạy bộ về trường cho kịp giờ.
Thấy trong lồng ngực trống không đến nửa phút, Thẩm Vị Hành liền mơ màng bất mãn mà tỉnh lại, vừa dụi mắt vừa hỏi: "Cậu không thể dậy muộn hơn tôi một lần à?"
Diệp Cửu Nguyệt vừa ngồi ở mép giường xỏ tất, vừa trả lời: "Ngại quá, sáng nay tôi có tiết, tự anh chuẩn bị đồ ăn sáng nhé."
Thẩm Vị Hành nhớ tới chuyện này: “À, để tôi đưa cậu đi, tôi lái xe, cậu không cần vội thế, tiện đường cùng nhau ăn sáng luôn, bánh kếp mặn* lần trước cậu mang cho tôi cũng khá ngon đấy."
Tuy rằng đó là nửa cái bánh Diệp Cửu Nguyệt ăn còn dở, lại còn đã lạnh ngắt.
Thẩm Vị Hành nhớ tới chuyện này lại tức. Nhìn người ta khi bao dưỡng tình nhân mà so xem? Coi lại phận mình, tháng trước ngẫu nhiên gọi người tới, lại đợi đến cả tiếng mới thấy mặt, hỏi thì bảo là bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-mieng-di-do-fan-gia/1092693/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.