Qua học kỳ 2 được vài ngày, chúng tôi còn phải kiểm tra một tiết môn Thể Dục. Về Thể Dục thì... xem như là nỗi nhục lớn nhất và cực kỳ ám ảnh trong tâm trí tôi, có cố gắng thế nào thì cũng không khắc phục được thể lực của bản thân. Mà đợt kiểm tra lần này lại là phát bóng chuyền. Từ đầu buổi đến cuối buổi cô Hiệp giảng cho chúng tôi cách phát bóng, thực hành theo tổ tôi đều làm không được. Trong suốt tiết ôn tập, Toàn lúc nào cũng mỉa mai tôi, bảo tôi về nhà bảo trọng tốt thân thể, cầm bóng còn chưa nổi mà đòi tung rồi phát bóng, đúng là đồ tiểu thư... Về việc này, đồng ý, tôi giữ gìn thân thể mình mặc dù không được tốt lắm, nhưng cũng chả đến nỗi nào. Còn về chuyện nói tôi là dạng tiểu thư ẻo lả... Thôi bỏ qua đi, trước kia có vài đứa bảo tôi ác rồi còn công nhận tôi là lưu manh ấy chứ...
Trong tiết kiểm tra Thể Dục đó, tôi vất vả ngồi suy nghĩ, cuối cùng đành phải bó tay ra sân. Trước khi tới lượt của mình, tôi lấy chai dầu trong túi áo khoác, bôi nhẹ lên cổ tay.
" Thế này chắc không sao rồi" - Tôi nghĩ thầm
Kết quả là, tôi đánh qua lưới, nhưng bởi vì cô Hiệp không để ý nên cách đánh bóng của tôi có hơi sai sai, dùng phần dưới cổ tay để đánh, nên... đạt rồi. Tôi ôm cái tay " tàn tật " thân yêu về nhà đau xót nhìn mẹ. Mẹ tôi đang nấu ăn thấy tôi nhăn nhó cũng liền quay ngoắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-lang-ma-nghe-noi-loan/2686206/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.