- Hắc xì! - Tôi vò nhẹ chiếc mũi nhỏ của mình.
- Haha! Chàng nào nhắc đấy? - Diệu Linh ngồi học bên cạnh liếc mắt đưa tình nhìn tôi.
Ặc! Thật biết diễn!
- Nhắc mẹ gì mà nhắc! - Tôi vò đầu - aizz! Mai đi nhận lớp rồi, đáng lẽ ngày này phải quậy bữa cuối hè cho long trời lở đất.... aizz.... giờ lại phải ngồi đây học kèm Vật Lý....chán quá...
- Than cái gì mà than - Diệu Linh bực mình - ăn rồi suốt ngày chán quá, ngày nào không than không chịu được à.
- Chắc vậy rồi! - tôi thở dài.
- Thùy! - Cô Thọ đang giảng bài liền nghiêm trọng gọi tôi - chú ý vào.
- Dạ? Dạ. - Tôi cúi đầu lẩm bẩm - em có gì mà không chú ý chứ?
- Hắc xì! - Tôi lại vò nhẹ mũi.
Mẹ tôi đang nấu cơm liền quay sang nhìn tôi:
- Con bị gì thế?
- Dạ? Không có gì, chắc thằng nào con nào nhớ con quá nên nhắc thôi.
- Ăn nói bậy bạ. - mẹ tôi lại sờ nhẹ lên trán - sao nóng thế này?
- Thì thức vài bữa xem phim nên hơi mệt thôi, tí con ngủ là đỡ ấy mà.
- Con với chả cái, ăn suốt ngày phim rồi mạng. Con nhá, mẹ nói cho con biết, trong năm học đã ôm máy tính soạn bài thức đêm là đủ rồi, hè lại còn bật máy 24/24 ngồi dán mắt vào mấy cái thứ phim ảnh với tiểu thuyết ngớ ngẩn. Lúc cỡ bằng con là mẹ phải phụ bà ngoại con gánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-lang-ma-nghe-noi-loan/2686185/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.