Haizz!!! Cái chuyện mà tôi nói là sẽ " ám sát " bà cô Vật Lý tên Dung ấy, ngầm tưởng đâu là thuận buồm xuôi gió. Nhưng kết quả là bữa đầu tiên đi bồi dưỡng, tôi đã chịu nỗi nhục vô cùng thậm tệ. Tôi quên mất rằng đến một bài vẽ gương đơn giản tôi cũng không biết làm, bởi vì... aizz... thảm lắm thảm lắm! Trên lớp học thì cô Dung giảng bài sơ sài, điểm cao hay thấp muốn cho là tùy vào cô hết, mà tôi lại có thù oán với môn Vật Lý từ khi mới bắt đầu học nên cái gốc cơ bản bây giờ tôi cũng chả nắm được, mặc dù là có đi học thêm ở cô Thọ. Tôi chính là cái kiểu người không cần hiểu bài, chỉ cần nhìn công thức là có thể áp dụng, và đương nhiên, tôi cũng được xếp vào những đứa học yếu Vật Lý nhất nhóm, đơn giản là vì nhóm vừa ồn, cô Thọ lại vô cùng hiền nên dễ làm tôi nản. Mà lên lớp 7 này, đặc biệt là học kỳ 2, môn Vật Lý của tôi càng ngày càng trượt dốc không phanh, bởi vì... học Điện Học làm gì có công thức để mà áp dụng, toàn là lý thuyết với vẽ một mớ sơ đồ lộn xộn, nhìn sơ qua cũng đã thấy mù mịt rồi. Khi cả đám học sinh bồi dưỡng trong nhóm đã làm hơn một nửa bài tập cô Dung giao cho, tôi vẫn còn đang lơ mơ lật sách xem kỹ phần lý thuyết. Khi bọn nó chạy đi chơi hết rồi, tôi mới bắt đầu đọc đề bài đầu tiên, cảm giác giống như bản thân đang càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-lang-ma-nghe-noi-loan/2686180/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.