"Sau này vẫn làm bé thỏ ngoan của tớ nhé."
Gió thổi bài thi vang lên tiếng soàn soạt, đoạn bị một bàn tay giữ lại.
"Câu này tớ không chắc lắm." Thấy Úc Lạc Thừa lấy bút đỏ tích sai thẳng lên bài mình, Túc Lễ không khỏi nhắc nhở, "Không phải lúc nào tớ cũng thi được điểm tối đa."
[Mà cũng cỡ tầm đó thôi. Không được, đã ở trước mặt bé thỏ thì nên khiêm tốn chút, dù mình rất ư là đỉnh đó, chậc.]
".....Ừm." Úc Lạc Thừa nhịn cười, lấy bút đỏ khoanh vào đề bài.
"Câu nào không biết thì hỏi tớ." Túc Lễ vọc lá cây trong tay, chán chường liếc qua vườn hoa, sau cùng mới dời tầm mắt về Úc Lạc Thừa.
[Muốn chơi thỏ cơ.]
Bàn tay đang sửa câu sai của Úc Lạc Thừa chệch nhịp. Cậu lẳng lặng quay sang bên khác.
[Mình dắt cậu đến để xoa bụng, mà cậu ấy lại đang học ời. Mình không thể phá đám thỏ con học tập mãi được... Cơ mà mình muốn chơi thỏ quá đi. Ôi, thật bức bối, đợi cậu ấy sửa xong là tan học ăn cơm luôn rồi. Chỗ này ít người yên tĩnh, rất hợp với vụng trộm sờ bụng, năn nỉ á, để bé thỏ giở bụng ra cho mình xoa đi mà! Ứ care nữa! Mình éo làm người đâu muahaha!]
Úc Lạc Thừa rét lạnh sống lưng, lá cây mỏng dài khẽ đâm vào lòng bàn tay cậu. Giọng nói của Túc Lễ mỗi lúc một gần, "Thừa Thừa, tớ sờ bụng cậu được không?"
[Năn nỉ năn nỉ, chuyện này rất quan trọng với tớ! Không được sờ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-di-to-khong-nghe/3509743/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.