Không nên tự luyến
Ngón tay của Túc Lễ sạch sẽ, thon dài. Khoá đồng phục được hắn kéo xuống vang lên tiếng 'cách' thật khẽ, khi áo khoác mở ra quẹt phải quần, âm thanh 'sột soạt' như được phóng đại trong không khí tĩnh lặng.
Túc Lễ thong thả cúi xuống. Túc Lễ đứng rất gần cậu nên cậu nghe thấy mùi thơm cam thoang thoảng từ hắn, không sao tránh được.
Úc Lạc Thừa đờ người đứng tại chỗ. Bên trong lớp áo khoác là chiếc áo len đã bị giặt đến vải cứng.
Chữ 'sờ' của Túc Lễ chắc là sờ cách lớp áo len thôi.
Ngón trỏ của hắn khẽ gảy ngoài áo. Sau đó, hắn nhấc mắt lên nhìn Úc Lạc Thừa.
"Tớ sờ vào trong được không?" Hắn chân thành đến nỗi cả người hắn nom vô cùng ngoan ngoãn lễ phép.
[Mềm, ấm, mượt... Mẹ kiếp, đồng ý mau!!!]
Khuôn mặt trắng bệch của Úc Lạc Thừa thoắt cái đỏ bừng. Dẫu biết rằng Túc Lễ chỉ xem cậu như thỏ con - bé cưng của hắn, nhưng cậu là người mà, bị xoa như thỏ cũng xấu hổ lắm.
Bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong chó tính của Túc Lễ khiến cậu thêm tổ nhức đầu. Cậu vốn đã không giỏi từ chối rồi, đặc biệt là lúc Túc Lễ cáu kỉnh, từng đốt ngón tay hắn níu lại lớp áo cậu dần trở nên trắng bệch.
Cậu gắng gượng gật đầu.
Mắt Túc Lễ sáng rực. Hắn chẳng buồn khách sáo nữa, thò hẳn tay vào áo khiến Úc Lạc Thừa muốn độn thổ tới nơi.
Da gà da vịt cậu còn chưa kịp nổi thì bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-di-to-khong-nghe/3505091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.