Một cuộc điện thoại của Phùng San đã ném Úc Lạc Thừa lần nữa trở về cơn ác mộng xưa.
Cậu buộc phải ép bản thân mình bận rộn trong ký túc xá. Dọn vệ sinh, giặt đồ, phơi chăn, cuối cùng cũng đã chịu đựng đến giờ trưa, bắt đầu có học sinh trở về nườm nượp, hành lang cũng náo nhiệt hẳn lên.
Cậu không muốn ở nơi tấp nập là người như thế này, đành cầm thanh lương khô đi ra sân trường.
Tuy nói xuân đã về, nhưng thời tiết vẫn giá lạnh, Úc Lạc Thừa chỉ mặc mỗi cái áo len và áo khoác đồng phục. Gió vừa thổi đã lạnh thấu xương nên cậu đi đến đằng sau sân, tìm một nơi khuất gió để ngồi. Cậu vừa ngắm nhìn bức tường cao cao và đám cỏ dại mọc ra từ đống đá vụn, vừa ăn cơm.
Đều đã qua rồi.
Cậu nhai thanh lương khô trong tay chậm rì rì. Mùi vị ngọt gắt làm người ta nuốt không trôi, gió rét thổi qua khô cả mắt.
'Ngoan nào, cục cưng ngoan, mẹ ở đây nè, không khóc nha...'
'Con cũng nên biết điều chút, đừng suốt ngày làm phiền nhà người ta... Con biết cái gì chứ...'
Biết là phải hiểu chuyện. Úc Lạc Thừa duỗi chân lên bức tường gồ ghề, cong mắt kéo khoé môi.
Vẫn cười không nổi.
Miếng đá vụn rơi xuống đất từ mái tường, Úc Lạc Thừa ngẩng đầu lên trông thấy Túc Lễ với ngồi xổm ở trên mái với tư thế tao nhã, nét mặt hệt như gặp ma.
[Đù má!? Sao Úc Lạc Thừa lại ở đây?]
Úc Lạc Thừa mấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-di-to-khong-nghe/2885729/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.