"Cậu ấy ngoan quá."
Lúc ăn trưa, Úc Lạc Thừa nhìn cái đùi gà bự được gắp đến khay cơm của mình mà hơi rầu rĩ. đam mỹ hài
"Ăn." Túc Lễ lạnh lùng ra lệnh cho cậu.
[Gầy hệt như con gà con, thảo nào đánh không lại Phạm Tư Hạo. Đường đường là đàn ông con trai mà nói chuyện còn nhỏ hơn muỗi kêu. Có đẹp trai tới cấp mấy cũng không ăn no nổi, phải cho cậu ta ăn thịt nhiều chút, cho cao hơn khoẻ hơn, đấm phát Phạm Tư Hạo đăng xuất!]
"Ăn không nổi nữa." Úc Lạc Thừa nuốt nốt xương đùi gà vừa nhai xuống, trong khay vẫn còn tầm nửa chén cơm. Cậu cảm giác bụng mình sắp nổ tới nơi.
"Người làm bằng da bằng thịt phải ăn cơm." Túc Lễ nghiêm túc nói: "Sức khoẻ là vốn liếng của cách mạng. Cậu dễ bị người khác ức hiếp vậy cũng tại ốm quá, với cả tại cậu không thích ăn bông cải xanh."
[Bông cải xanh vốn có phải đồ cho người ăn đâu!]
"Cậu có thể không ăn cơm, nhưng phải ăn hết đống bông cải xanh này." Túc Lễ đưa cái dĩa bông cải chưa buồn động tới sang cho cậu, sau đó bê tô cơm còn một nửa của cậu đi, cầm đùi gà lên gặm.
Úc Lạc Thừa nhai chầm chậm bông cải nhạt thếch trong đau khổ, thử hỏi dò: "Túc Lễ, không phải cậu mắc chứng nghiện sạch sẽ à?"
"Ò." Túc Lễ ăn cơm vừa nho nhã vừa nhanh.
"Vậy cậu..." Úc Lạc Thừa trơ mắt nhìn nửa bát cơm của mình đã cạn đáy, "Không chê cơm tớ ăn thừa sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-di-to-khong-nghe/2885715/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.