*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chấp: “…”
Thật sự, Tạ Chấp không nói quá, từ sau khi Nghiêm Tứ tới nơi này ngày hôm nay, cậu vẫn luôn lâng lâng trong trạng thái “tui muốn xĩu á” và “kích thích quá tui không hold được nữa đâu”.
Cậu thật sự sắp thành tiên. (Ý ẻm là sắp thăng thiên luôn á)
Tạ Chấp rũ mắt, nhỏ giọng: “Không có.”
Nghiêm Tứ hài lòng cười cười, lại không buông Tạ Chấp ra, kéo Tạ Chấp đi thẳng tới bục giảng phía trước, Nghiêm Tứ xé băng dính của hòm quần áo, lấy một tờ danh sách tên dán trên nắp một trong hai cái hòm, đưa cho Tạ Chấp.
“Lớp trưởng gọi tên, tôi phát quần áo.” Nghiêm Tứ nói, “Xếp hàng có thứ tự, không được chen lấn xô đẩy.”
***
Nghiêm Tứ nói xếp hàng có thứ tự, thì mọi người nhất định xếp hàng có thứ tự.
Nghiêm Tứ đem quần áo để trên bục giảng, eo cũng không cần gập, tay lười biếng đặt lên vai Tạ Chấp.
Tạ Chấp cứ như vậy phát hết thảy đồ cho ngày mai trong lồng ngực ngập mùi rừng rậm của Nghiêm Tứ, khoảnh khắc rời mắt đi, cậu cảm giác mình cũng sắp bị ướp hương thành một mảnh gỗ trong rừng rồi.
Thứ mùi hương này mãi cho đến buổi chiều cũng không có tản đi, cho tới lúc tiết tự học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cậu vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên đồng phục học sinh của mình.
Chuông tiết học cuối vang lên, Nghiêm Tứ vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/idol-va-tui-noi-nhat-tren-mang/166539/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.