*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tạ Chấp: “…” Thật sự, Tạ Chấp không nói quá, từ sau khi Nghiêm Tứ tới nơi này ngày hôm nay, cậu vẫn luôn lâng lâng trong trạng thái “tui muốn xĩu á” và “kích thích quá tui không hold được nữa đâu”. Cậu thật sự sắp thành tiên. (Ý ẻm là sắp thăng thiên luôn á) Tạ Chấp rũ mắt, nhỏ giọng: “Không có.” Nghiêm Tứ hài lòng cười cười, lại không buông Tạ Chấp ra, kéo Tạ Chấp đi thẳng tới bục giảng phía trước, Nghiêm Tứ xé băng dính của hòm quần áo, lấy một tờ danh sách tên dán trên nắp một trong hai cái hòm, đưa cho Tạ Chấp. “Lớp trưởng gọi tên, tôi phát quần áo.” Nghiêm Tứ nói, “Xếp hàng có thứ tự, không được chen lấn xô đẩy.” *** Nghiêm Tứ nói xếp hàng có thứ tự, thì mọi người nhất định xếp hàng có thứ tự. Nghiêm Tứ đem quần áo để trên bục giảng, eo cũng không cần gập, tay lười biếng đặt lên vai Tạ Chấp. Tạ Chấp cứ như vậy phát hết thảy đồ cho ngày mai trong lồng ngực ngập mùi rừng rậm của Nghiêm Tứ, khoảnh khắc rời mắt đi, cậu cảm giác mình cũng sắp bị ướp hương thành một mảnh gỗ trong rừng rồi. Thứ mùi hương này mãi cho đến buổi chiều cũng không có tản đi, cho tới lúc tiết tự học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cậu vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên đồng phục học sinh của mình. Chuông tiết học cuối vang lên, Nghiêm Tứ vứt quyển Ngữ Văn tự chọn hắn lật được ba lần đi, kết thúc một ngày của hành trình rèn luyện. Lý Y Y gần như là cùng lúc với tiếng chuông tan học vọt tới bên cạnh Nghiêm Tứ, không để ý Trương Đạt Khai đang trừng mắt, dịu dàng mà quyến rũ nói: “Ây dà, Nghiêm Tứ, cùng đi ăn cơm chứ?” Hành vi của cô thật ra chẳng hề đột ngột, bởi vì rất nhanh, những người khác cũng vây quanh. Nghiêm Tứ chỉ dùng một ngày liền thành nhân vật linh hồn của cả lớp. Nghiêm Tứ lười biếng cười nhìn một vòng những người mời hắn ăn cơm, suy nghĩ một chút, quay đầu lại, quen thói chọc chọc lớp trưởng. Tạ Chấp đang làm bộ làm bài tập toán, thời điểm bị Nghiêm Tứ chọc chọc đột nhiên không kịp chuẩn bị, bút máy chấm lên mặt vở, lưu lại một nét mực dài. “Ôii—” Tạ Chấp nhỏ giọng nói. Âm thanh này cậu và Nghiêm Tứ nghe được, Tạ Chấp xấu hổ vô cùng, Nghiêm Tứ lại rất hứng thú. Nghiêm Tứ hơi hơi quay trở về chỗ, nhỏ giọng gọi hắn: “Lớp trưởng…” “Chuyện gì?” Tạ Chấp dùng hết sức để giữ bình tĩnh. “Tôi không có thẻ cơm để mua cơm.” Nghiêm Tứ giả bộ đáng thương, “Tôi có phải là chỉ có thể đói bụng? Tôi thật đáng thương nha.” Cậu nói bậy!! Coi như cậu không có thẻ cơm, mỗi người xung quanh cậu đều đủ khả năng mua cho cậu tất cả mọi thứ cậu muốn ăn. Chẳng qua… thẻ cơm của Nghiêm Tứ, thật đúng là mình có trách nhiệm. Buổi sáng hậu cần nói thẻ còn chưa làm xong, Tạ Chấp vốn là chuẩn bị buổi chiều đi hỏi một chút, nhưng là một buổi chiều Nghiêm Tứ đều ngồi chặn bên ngoài cậu, Tạ Chấp bị nước hoa mùi rừng rậm phả đến háo sắc, làm lu mờ ý nghĩ, quả nhiên là quên mất chuyện này. Tạ Chấp nói: “Vậy tôi đi đến chỗ hậu cần xem giúp cậu một chút.” Nghiêm Tứ không đồng ý: “Vậy cậu xem xong trở về thì lâu lắm, nhà ăn còn cơm không?” Quả thật có khả năng là không còn. Tạ Chấp mất đi sức phán đoán đáng lí phải có: “Thế… Vậy làm sao bây giờ?” Nghiêm Tứ chính là đang chờ câu này, hắn ủy ủy khuất khuất mà nhìn lớp trưởng, hỏi: “Cậu không thể mời tôi ăn sao?” Tạ Chấp: “…” A a a a tiểu sinh có tài cán gì mà mời được idol ăn cơm!!! Anh nói! Anh là muốn xào (*) Đại Tây Dương hay là xào (*) ngư trường Chu San (**),em hiện tại liền đặt vé máy bay cho anh đi đến đó!!! (*) 炒: lần này tra baidu cũng không có nên bất lực luôn. Nguyên văn chính là từ 炒 này, nghĩa là xào, và có vẻ không có nghĩa gì khác cả. Phỏng đoán là tác giả dùng với nghĩa “đến” ? Ai hiểu thì xin hãy giúp bọn mình giải đáp, xin cảm ơn TvT (**) 舟山渔场: ngư trường Chu San hay Zhoushan là ngư trường lớn nhất Trung Quốc. Cho dù là chuồng lợn ở núi Mã Lan (*)! Em cũng không chối từ á!!! (*) 马栏山: Núi Mã Lan, hay còn gọi là Malanshan, là một dãy núi nằm ở thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Bề ngoài, Tạ Chấp chỉ là bình tĩnh mà suy nghĩ một chút về tính khả thi của ý tưởng này, cuối cùng nghiêm túc nói: “Có thể mời.” “Được nha.” Nghiêm Tứ cười rộ lên, vừa nhìn về phía những bạn học khác, “Vậy tôi ngày hôm nay bữa tối nhờ lớp trưởng giải quyết, cảm ơn ý tốt của mọi người.” “Không… Không cần cảm ơn.” Các bạn học đều là lắp ba lắp bắp. Má ơi! Hôm nay sao chổi va vào Trái Đất sao??? Lớp trưởng ăn kẹo người khác cho??? Sau đó còn muốn mời người khác ăn cơm???? Lớp trưởng hạ phàm sao??? Lớp trưởng ngày hôm nay thật giống như hạ phàm rồi á!!! Nghiêm Tứ ngược lại không biết tâm tư phức tạp này đó của các bạn học, hắn thật cao hứng mà dựa vào Tạ Chấp, tựa như không nhờ vào cây “gậy” Tạ Chấp, hắn liền không bước đi được, loạng chà loạng choạng kèm hai bên Tạ Chấp đi đến nhà ăn. *** Thời điểm hai người xuất hiện ở cửa phòng ăn, toàn bộ nhà ăn trong chớp mắt yên tĩnh lại. Hai người đẹp trai theo phong cách bất đồng cùng lúc xuất hiện ở chỗ nhà ăn bóng mỡ này, hữu hiệu hơn bất kỳ chất tẩy rửa nào, trong nháy mắt, gió trong nhà ăn đều mát mẻ thêm N lần. Tạ Chấp cùng Nghiêm Tứ tìm một góc, sau khi Nghiêm Tứ ngồi xuống, Tạ Chấp đứng lên. “Tôi đi lấy cơm.” Tạ Chấp nói, suy nghĩ một chút liền bổ sung, “Cần có một người chiếm chỗ ngồi.” Không! Tạ Chấp trong lòng cũng không phải nghĩ như vậy! Chỉ là Nghiêm Tứ người như vậy! Đương nhiên chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, tại sao có thể làm một việc như lấy cơm!! Nghiêm Tứ chỉ cho là cậu là đang chú thích mình buổi sáng đã bị “đè ngã”, liền tùy ý Tạ Chấp đi. Tạ Chấp rất nhanh liền bưng trở lại một cái đĩa thức ăn, sau đó rất nhanh mà đi mất. Một lúc sau, Tạ Chấp bưng về một bát bánh trôi rượu gạo nếp nhỏ, khoai sọ viên rưới nước đường, bánh gạo nếp đường nâu, cùng với coca trở về. “Nhiều như vậy?” Nghiêm Tứ kinh ngạc. “Chờ một chút.” Tạ Chấp không trả lời câu hỏi của Nghiêm Tứ, đem đồ ăn đặt lên bàn ăn, rồi thản nhiên rời đi. Đi trong chốc lát, Tạ Chấp lại về mang vài bát đồ ăn, cơm rang Dương Châu với xúc xích và dăm bông, nồi lẩu tê cay bên dưới có một cái bếp nhỏ, cùng với một ít đồ xào, còn có một phần miến chua cay lớn. Tạ Chấp khó khăn bưng những thứ đồ này tới, phủ kín bàn ăn vốn trống không, xếp đặt đến mức không có chút chỗ nào thừa lại. Tạ Chấp thở một hơi, ngồi xuống, lau một chút mồ hôi trên trán. Tạ Chấp cầm lấy đũa đưa cho Nghiêm Tứ, nói: “Ăn đi.” … Ăn, cái gì? Ăn… Bao nhiêu? Nghiêm Tứ tiếp nhận đũa, nâng nâng, đặt đũa trên vài món, cuối cùng để trên bàn, chống cằm bằng một tay: “Lớp trưởng, tôi hỏi cậu một câu.” Tạ Chấp bối rối: “Hả?” Nghiêm Tứ: “Là như vậy… Trong lòng cậu, hình tượng của tôi là như thế nào ——?” Tạ Chấp mờ mịt: “Gì cơ?” “Cậu cảm thấy tôi.” Nghiêm Tứ chỉ chỉ chính mình, “Nhìn giống – — — đầu heo sao?” Tạ Chấp: “???” Tận đến giờ phút này, Tạ Chấp mới giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, phát hiện bữa tối chất đầy đồ ăn của mình. Có nhiều như vậy????? Tạ Chấp khó có thể tin. Cậu mua nhiều như vậy sao??? Vừa nãy lúc bắt đầu cậu chỉ muốn như thường mà mua một chút đồ ăn, có thể là trên đường đi ngang qua lồng kính điểm tâm ngọt, liền không nhịn được đi tới một chuyến, trên đường mua điểm tâm ngọt, cậu lại ngẫu nhiên thấy mấy món xào dưới lồng kính, nhớ ra món xào của trường rất ngon. Đồ xào được bán bên cạnh lẩu cay, bên cạnh nữa còn có chỗ bán mì địa phương. Bây giờ nghĩ lại một chút — a a a a a a a a!!! Chẳng trách vừa nãy bác bán miến chua cay hỏi cậu là mấy người ăn!!!!! Cậu đã trả lời cái gì!!! Hai! Người! Người tí hon trong lòng Tạ Chấp tay cầm một sợi dây, treo bên trên xà nhà bỗng dưng xuất hiện, lưu loát thắt nút, bỏ cổ vào, chân đá băng ghế. Tui muốn tự sát!!!!!! Tạ Chấp cái khó ló cái khôn, bắt lấy anh trai camera-man còn đang quay một bàn thức ăn bên cạnh: “Tôi là muốn mời camera-man cùng ăn.” “Mời anh camera-man cùng ăn?” Ngữ khí Nghiêm Tứ giống như có hơi xấu. Lần này, Tạ Chấp quỷ thần xui khiến nghe hiểu nghĩa bóng của Nghiêm Tứ. Cậu lắc đầu một cái, sửa lại cách diễn đạt: “Không phải… Là muốn cho cậu nếm thử tất cả thức ăn ngon của trường.” “Tất cả đều ngon?” Nghiêm Tứ hỏi, “Những thứ này đều ngon?” Tạ Chấp kiên định: “Những thứ này đều ngon!” Dù sao cũng không phải đầu tui chập mạch nên mua nhiều hơn! Đều là có kế hoạch! Có mưu kế! An bài thỏa đáng! “Được.” Nghiêm Tứ lại một lần nữa cầm đũa, đưa về phía nồi lẩu cay, “Tôi sẽ cố gắng ăn sạch chúng.” *** Nghiêm Tứ, siêu sao nổi tiếng, đỉnh cấp lưu lượng! Đàn ông trong đàn ông! Nói thì nhất định phải làm được! Ăn xong gắp miến chua cuối cùng, Nghiêm Tứ thật sự là bất lực với miến chua, hắn cảm giác cái bụng mình cách nổ tung chỉ còn có một bước. Khó tiêu nhất là “thụ mỹ nhân ân” (*),người xưa nói chẳng sai bao giờ. (*) 最难消受美人恩: nhận ân huệ của mỹ nhân thì luôn khó tiêu nhất, bởi làm thế nào cũng không thể từ chối được:)) Nhưng mà, cho dù đang ở trong loại trạng thái này, cũng không ảnh hưởng Nghiêm Tứ diễn ra một ánh mắt u oán “ai u ai u”, nhìn chằm chằm lớp trưởng. Nghiêm Tứ: “Lớp trưởng, lớp trưởng mưu sát minh tinh.” “Xin lỗi, xin lỗi!” Tạ Chấp bị giật mình, cậu vội vã muốn đi xem Nghiêm Tứ, “Cậu không sao chứ, tôi — “ Lớp trưởng hoảng rồi? Cái này ngược lại là có chút ngoài dự loại của Nghiêm Tứ. Hắn tràn đầy phấn khởi nhìn một hồi thần sắc hoảng loạn của lớp trưởng, tiếp tục ủy ủy khuất khuất: “Tôi phải chống đỡ nha, lớp trưởng bồi thường tôi đi.” Tạ Chấp vội vã: “Được, làm sao để bồi thường?” Đôi mắt tuấn tú của Nghiêm Tứ đảo mấy vòng, lưng chậm rãi rời ghế tựa, ngồi dậy: “Để tôi nghĩ xem nào.” Tạ Chấp ngoan ngoãn nhìn hắn. Bởi vì một chốc hoảng loạn vừa nãy, Tạ Chấp đã lột ra vỏ ngoài cao lãnh của mình một chút, hai con mắt ôn hòa mang theo thấp thỏm, ướt nhẹp mà nhìn Nghiêm Tứ. Nghiêm Tứ trong lòng khẽ động. “Nghĩ ra rồi!” Nghiêm Tứ nói. “Cậu nói?” Tạ Chấp nói. “Theo tôi đi dạo trong khuôn viên trường.” Nghiêm Tứ nghiêm túc nói, “Chỉ đi theo mình tôi, coi như bồi thường tôi.” *** Nghiêm Tứ muốn đi dạo trường học, Tạ Chấp không nói hai lời mà đứng lên cùng hắn. Trường học, nơi bữa tối vừa kết thúc, thoát khỏi thời điểm yên tĩnh lúc lên lớp, học sinh ầm ầm lắp đầy một góc trường. Dường như âm thanh lớn hơn một chút, có thể bổ khuyết sự không đủ về mặt thời gian. Hình ảnh Nghiêm Tứ và Tạ Chấp mang theo camera-man cực độ chói mắt, bất cứ nơi nào họ đi, bọn học sinh đều đầu tiên là yên lặng, sau đó hét to lên, rồi lấy ra điện thoại di động. Một sân luyện tập đầy tiếng tanh tách. Đáng tiếc thầy chủ nhiệm giáo dục ngày hôm nay được vợ đón đi ra ngoài ăn cơm, nếu là hiện tại ông đến sân trường dò xét một vòng, KPI (*) một năm thu điện thoại di động đảm bảo đầy. (*) KPI (Key Performance Indicator): Chỉ số đo lường hiệu quả công việc. Haiz, việc này thật sự là! Thác thất lương cơ (*)! Trời ganh người tài! (*) 错失良机: bỏ lỡ một cơ hội tốt do nhầm lẫn Người tí hon trong lòng Tạ Chấp lại hơi nhíu mày. Thật khó chịu… Cho dù là sảng khoái vui sướng với Nghiêm Tứ, cũng không có cách nào hòa tan loại khó chịu này. Ngoại trừ trên mạng, Tạ Chấp căn bản không quen sinh hoạt bị người khác điên cuồng nhìn chăm chú vào như vậy. Chẳng qua, Tạ Chấp mặt ngoài vẫn cứ vẫn duy trì bộ dạng nhẹ như mây gió nhất quán. Chỉ là Tạ Chấp bản thân cũng không chú ý, cậu như là theo bản năng mà đến gần thứ có cảm giác an toàn hơn, xích đến gần Nghiêm Tứ một chút. Chỉ là một chút mà thôi, mà khoảng cách giữa hai người vốn là không lớn, Nghiêm Tứ trong nháy mắt cũng cảm giác được. Nghiêm Tứ nhìn đoàn người một chút, lại nhìn Tạ Chấp một chút, so sánh khoảng cách giữa hai người một chút, còn gì mà không hiểu. “Được rồi.” Nghiêm Tứ bỗng nhiên dừng bước lại. Thanh âm hắn cũng không lớn, mà toàn bộ lực chú ý trên sân luyện tập đều đổ dồn vào người hắn, liền lập tức bị hấp dẫn. Sân luyện tập to lớn trong nháy mắt yên lặng như tờ. “Cùng mọi người thương lượng một chuyện có được hay không?” Nghiêm Tứ nói. Các học sinh đáp: “Được được.” “Các bạn muốn chụp tôi, chờ một lát tới nghỉ giữa giờ buổi tối tôi sẽ đi ra cho mọi người tùy tiện chụp, muốn tôi kí tên, tôi chuẩn bị ảnh để kí tên, bảo đảm mỗi người đều được một phần.” Nghiêm Tứ cười nói, “Các bạn nói có được không?” Trên thế giới còn có cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống kiểu này??? Các học sinh hai mặt nhìn nhau. Sau một lát, mới có người to gan nói: “Được.” “Cảm ơn.” Nghiêm Tứ liền cười rộ lên, “Thế nhưng hiện tại, có thể không chụp không, cũng không đi theo?” “Tại sao?” Lần này người trả lời rất nhanh. “Bởi vì…” Một tay mò qua Tạ Chấp bên cạnh mình, Nghiêm Tứ lại một lần nữa dùng tư thế cà lơ phất phơ kia tư thế cố định cậu vào trong ngực. Nghiêm Tứ: “Bởi vì lớp trưởng nhà tôi không thích bị người khác chụp, cho nên… Xin nhờ mọi người.” Người tí hon trong lòng Tạ Chấp trong nghẹn ngào gào lên, trượt ra từ bên trong dây thừng thắt cổ vừa nãy, “duang” một tiếng, ngã xuống đất ngất đi. Trước khi té xỉu, đầu ngón tay người tí hon dính thuốc màu màu đỏ, viết ra bốn chữ lớn — “Lớp trưởng nhà tôi”. Sau đó là ba chữ lớn: “Á tui chết”. - ------ Milkcoffeewithnosugar: Ban đầu không định đem ảnh nhét đâu nhưng mà ngon quá ngồi ở quán cafe edit mà chảy nước dãi ấy, nên tôi thấy các cô cũng phải thấy!!! Bánh trôi rượu gạo nếp:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]