Vừa nghe lời khen ngợi ngút trời của Trình Tranh, hai người vừa lên xe mà Lý Ý đã đợi ở bên ngoài từ nãy. Hình như Trình Tranh rất vui sướng, bắt đầu kể lại chuyện xưa, rồi bắt chước giọng điệu khi nãy của Lạc Đường. Tiếng mẹ đẻ của Lý Ý là tiếng Pháp, nhưng người lớn trong nhà không hiểu sao toàn kết hôn với người ngoại quốc, anh chị em họ của cô cũng vậy, nên cô có thể nói được nhiều thứ tiếng, khá thành thạo tiếng Trung. Trừ tiếng địa phương và những cụm từ không thông dụng thì cô vẫn có thể nghe, nói dễ dàng. Lúc trước Lạc Đường còn so sánh cô ấy với Tề Nam nhưng về sau lại nhận ra, Tề ngáo – một người thuần Trung lại không giỏi tiếng Trung bằng Lý Ý. Lạc Đường ngồi trên ghế lái phụ, nghe hai cô trò chuyện mượt mà, trôi chảy, tán gẫu sôi nổi, trong lòng bình tĩnh lạ thường. Lúc chưa ở bên Tô Diên, khi nhìn cái vẻ muốn được anh chú ý của Du Tinh Nhan, cho dù cô có tự thuyết phục bản thân rằng Tô Diên sẽ không thích chị ta nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Bởi vì lúc ấy, anh chắc chắn không thuộc về Du Tinh Nhan, nhưng cũng không thuộc về cô. Sau khi yêu nhau, Lạc Đường cũng không ngờ khi gặp lại Du Tinh Nhan mình lại có thể bình tĩnh đến vậy, có thể hòa nhã nói chuyện với chị ấy như vậy. Chỉ như đang nói chuyện với một người xa lạ thèm muốn Tô Diên mà thôi. Trình Tranh đã kể xong drama giữa cô và Du Tinh Nhan. Từ nhỏ, tư duy của Lý Ý đã không phải dạng nữ tính nhưng vẫn hiểu được mâu thuẫn tình cảm của thiếu nữ. Cuối cùng, cô ấy hỏi một câu trúng ngay trọng điểm: “Thế rốt cuộc là cái anh Tô Diên nhà mày đẹp trai đến mức nào?” Cô gái vừa nãy nhìn cũng xinh xắn, lại là người nổi tiếng, thế mà còn mê Tô Diên như điếu đổ. Vả lại, điều cô tò mò nhất là, sao cái anh này có thể khiến Lạc Đường nhà cô nhớ thương nhiều năm đến thế. Lúc nào Lạc Đường vẽ bản thảo thiết kế quần áo, Lý Ý cũng cảm thấy con bạn mình đang nhớ ai. Những bộ quần áo mà nó thiết kế chắc chắn là có mong muốn được khoác lên người ai đó. “Tao chưa xem phim của ổng, nhưng mà cũng xem ảnh rồi.” Lý Ý nói: “Trông cũng bô trai thật, nhưng mà Đại học mình lúc trước cũng đầy hot boy ra, sao bao năm nay mày cứ nhớ thương mãi Tô Diên thế?” “……” Tô Diên ở trong nước nổi cồn, Lạc Đường chưa từng nghĩ đến, khi một người bạn ngoại quốc hỏi cô Tô Diên đẹp trai đến mức nào thì cô nên trả lời ra sao. Có nhiều mỹ từ muốn tả quá, nhiều ảnh muốn cho cô ấy xem quá, nên nói từ nào, cho xem ảnh nào bây giờ? Lạc Đường yên lặng một lát, chớp chớp mắt: “Mày có chắc là muốn hỏi tao không?” “…?” Lý Ý khó hiểu: “Không thì sao? Bây giờ mày là bạn gái ổng rồi, mày hiểu rõ ổng nhất còn gì?” “Nếu mày muốn tao khen anh yêu của tao,” Lạc Đường nhếch môi, nghiêm túc: “Tao có thể khen từ đêm sang ngày, từ khi lên xe đến khi xuống xe, xuống xe rồi cũng chưa khen hết, muốn nghe không?” Lý Ý: “… Thôi để chị mày về tự xem phim còn hơn.” Biết điều đấy. Xe chạy vào khi biệt thự cá nhân rồi quay đầu lại. Lạc Đường và Trình Tranh xuống xe, vừa ra tới đã thấy các phòng trong biệt thự đều sáng đèn. Paris 9h tối, trăng lên gió thổi, thời điểm thích hợp để giết người. Trình Tranh chưa bao giờ tin là có ma nên không sợ ma, cái cô sợ là người cơ. Tất cả cảnh tượng biến thái trong các phim sát nhân cô từng xem ùa vào trong đầu. Cô nhớ một phim có nội dung là nhân vật chính say rượu về nhà, nhìn thấy đèn đóm trong nhà sáng trưng nhưng lại không hề cảnh giác, cho rằng mình quên tắt đèn hoặc là người giúp việc vẫn chưa về nên không hề phòng bị gì mà vào nhà. Sau đó, vừa mở cửa đã bị giết. Trình Tranh sợ run cả người, tóc gáy dựng hết lên. Cô ấy nhảy thẳng lên người Lạc Đường, ôm chặt lấy cô: “A a a a a hình như nhà mày có trộm! A a a a! Hu hu Đường Đường ơi tao sợ, hay bây giờ hai đứa mình chạy nhớ???” Lạc Đường cũng bị cô dọa: “Mày làm cái gì đấy? Khụ — bỏ tao ra cái đã, nghẹt thở —” Trình Tranh hơi lỏng ra tay, kể nhanh cho cô bộ phim mình mới xem: “Tao biết đấy là phim, toàn bịa thôi, nhưng mà vừa xem xong tao còn chưa hết ám ảnh đâu hu hu hu…” Lạc Đường nghe cô nói xong, cười quằn quại: “Ha ha ha… Khiếp, mày ảo tưởng nó vừa! Sợ cái gì, ba mẹ tao đến thôi.” Trình Tranh: “???” Lạc Đường giơ tay chỉ chỉ: “Đấy, xe ba tao đỗ ngay trong sân kia kìa, không thấy à?” Trình Tranh nhìn theo hướng cô chỉ, logo biểu tượng cho địa vị sáng lấp lánh, kiểu dáng thon thả sang trọng, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức biến mất. Ừ, sát nhân biến thái nào mà có con xe độ Rolls-Royce như này? _ Năm nào Bạch Tương Nghi cũng sẽ tham gia vài tuần lễ thời trang lớn trên thế giới, căn biệt thự này cũng mua để phục vụ bà. Tuần lễ thời trang không chỉ có ở Paris, Lạc Thành lo bà ở không quen khách sạn do nhãn hàng sắp xếp nên ở mỗi thành phố như Milan lại mua một căn biệt thự gia đình. Lạc Đường tưởng chỉ có mẹ Bạch đến, không ngờ cả ba Lạc và Lạc Chu cũng đi theo. Xa nhau hơn mười ngày, một nhà bốn người lại đoàn tụ ở Paris. Trình Tranh sang nhà cô chơi cũng nhiều nên đã quen biết cả rồi. Chào hỏi xong, Lạc Đường hỏi mới biết lần này Lạc Chu sang đây là vì công việc, có hợp đồng quan trọng nên anh phải đích thân đi ký. Mẹ Bạch thì không cần nói rồi, còn ba Lạc… Bệ Hạ – người có khả năng giải quyết tất cả mọi việc trong mắt mọi người, bây giờ có việc gì là cứ thẳng tay đẩy cho thằng con trai. Cuộc sống của ông giờ đây chỉ còn hai chữ quan trọng nhất. — Chiều vợ. Trong suy nghĩ của hai anh em Lạc Chu, Lạc Đường, ba Lạc là một người đàn ông cuồng vợ hết chỗ nói, có thể coi là người đàn ông bị vợ quản nghiêm tiêu biểu trong thời đại hiện nay. Điều hiếm thấy nhất lại là, dù bị quản nghiêm như thế nhưng ông không hề khó chịu. Với những người quen biết, ông luôn là một ông chú hiền lành, suốt ngày bị mẹ Bạch lên mạng trêu là ngốc ngếch nhưng thật ra EQ của ông rất cao. Nói cách khác, ba Lạc chính là một cáo già đeo mặt nạ ngốc nghếch. Ai cũng nói khí chất của Lạc Chu giống với mẹ Bạch, vừa cao quý vừa lạnh lùng, nhưng thật ra những tâm tư, thủ đoạn của anh lại ảnh hưởng từ ba Lạc nhiều hơn. Lạc Đường suy nghĩ một hồi, cả nhà này, người phù hợp với bốn chữ ngốc nghếch ngọt ngào… hình như chỉ có cô mà thôi. Lạc Đường vẫn chưa dám ngủ một mình, bám lấy Trình Tranh một lúc. Hai cô tắm rửa xong, nằm bẹp trên giường rộng thênh thang chơi điện thoại. “Ê, Đường Đường.” Trình Tranh đột nhiên gọi cô. Lạc Đường nằm sấp trên giường, không quay đầu lại: “Gì?” “Vừa nãy lúc tắm tao đã vắt óc suy nghĩ, qua sự kiện Du Tinh Nhan hôm nay… tao tự nhiên thấy tiếc.” Giọng Trình Tranh rất cảm xúc: “Lúc đấy khép kín quá, có mỗi mày với chị ta, quần chúng hít hà drama cũng chẳng có, có mỗi tao, mà tao cũng biết hết nguyên nhân rồi… Chẳng giống tiểu thuyết tao hay đọc gì cả!” Lạc Đường giật giật khóe miệng, nhưng vẫn tiếp chuyện: “… Mày đọc truyện như nào đấy?” “Ờm — Đầu tiên là nữ chính bị bắt nạt này.” Trình Tranh lập tức hào hứng, chữ tuôn ra như suối: “Nữ chính suốt ngày bị nữ phụ chửi xong chèn ép các kiểu ấy, nhưng mà nữ chính lại là dạng ‘Tui có thân phận bí mật là chị đại xã hội đen, tui với nam chính yêu nhau nhưng tui không nói đâu’ ấy.” Lạc Đường: “…” “Ờ đấy, bắt nạt được mấy chương thì nam nữ chính bắt đầu xuất chiêu vả mặt, mở đại hội vung cơm tró.” Trình Tranh nhớ lại: “Như kiểu… Tao đọc qua thì là live stream vả mặt? Vả mặt ở địa điểm công cộng? Sau đó là cả đám hít drama mơ màng không hiểu gì? Cuối cùng nữ chính vạch trần toàn bộ sự thật lên mạng? Đấy, kiểu thế.” Lạc Đường hết nói nổi, bật cười: “… Tao không phù hợp với điều kiện tiên quyết mà mày bảo đâu.” Trình Tranh: “Điều kiện tiên quyết nào?” “Đầu tiên, tao không biết người đến là Du Tinh Nhan, kể cả biết —” Lạc Đường quay đầu, nhìn cô thắc mắc: “Mày từng thấy tao bị Du Tinh Nhan bắt nạt à?” Trình Tranh: “Ờm… Chưa.” Từ đầu đến cuối cô đều nắm thế chủ động. “Với cả mày bảo gì ấy nhở, live stream?” Lạc Đường khó hiểu: “Ai live stream cho tao, mày à? Tao với Du Tinh Nhan chửi nhau mày đứng cạnh live stream à? Xấu hổ chết đi được. Mà còn phải giải thích cho mấy người hít drama nữa chứ. Chẳng lẽ bọn mình trước khi live stream còn phải viết status kể ‘Vài chuyện không thể không nói giữa tôi và chị nuôi’ à?” Đang ngồi nghe nghiêm túc, tự nhiên bị chọc vào điểm cười, Trình Tranh bật cười: “Khụ ha ha ha, vài chuyện không thể không nói là cái đíu gì? Mày tấu hài nó vừa!” “Thôi đừng nghĩ nữa.” Chờ cô ấy cười xong, Lạc Đường lật người: “Biết mặt nhau cả rồi. Sau này chị ta vẫn tự nguyện đóng góp cho doanh thu của thương hiệu tao, tao còn mừng ấy chứ.” “Rồi rồi rồi, để tao đổi chủ đề.” “Mà nhớ, tình yêu của ba mẹ mày đúng là tình yêu thế kỷ đấy.” Trình Tranh cảm khái: “Bảo ghen tị mà chẳng biết ghen tị từ đâu.” Từ sau câu này, hai cô bắt đầu buôn dưa lê về câu chuyện tình yêu nổi danh khắp internet của Lạc Thành và Bạch Tương Nghi từ hồi trẻ đến giờ. Nghe câu cuối cùng, Lạc Đường tự nhiên bất mãn, cau mày nhìn Trình Tranh: “Sao tao chưa thấy mày khen tao với Tô Diên bao giờ nhỉ? Bọn tao không phải tình yêu thế kỷ à?” “…” Mịe nhà chị, đến cái này cũng phải tranh à? Trình Tranh nghẹn lời, tìm lý do bao biện: “Bọn mày còn chưa công khai mà? Công khai xong thì chắc chắn sẽ là đôi chim cu ngọt ngào nhất cái quả đất này.” “Hử?” Cái này thì liên quan gì đến công khai. “Mày nhìn ba mẹ mày đi, quang minh chính đại rải đường ngần ấy năm. Tuy bác gái cũng có dính dáng một tí đến giới thời trang nhưng hai người vẫn chưa được tính là người trong showbiz, thế mà cũng làm mọi người ăn bao nhiêu cơm tró. Không phải mỗi mình tao bảo tình yêu thế kỷ, mà là cả mạng xã hội công nhận.” “Mấy hôm nay mày bận chuẩn bị tuần lễ thời trang nên không để ý Weibo, không biết mày với Tô thần lại lên hot search rồi đấy. Do câu ‘Đoán xem’ của anh yêu nhà mày ý.” Trình Tranh phân tích: “Tao làm người đại diện của mày chưa được bao lâu nhưng cái gì cần thấy tao cũng thấy rồi, nên tao đoán không sai được đâu. Tô thần chắc chắn đang có ý định…” Trình Tranh nghiêm túc: “Bàn chuyện công khai với mày.” “…” Lạc Đường để điện thoại xuống, bỗng thở dài. “Sao đấy?” Cố vấn Trình ngạc nhiên: “Mày đang không biết lúc Tô Diên hỏi mày có muốn công khai hay không thì phải làm gì đúng không? Có cần chị đây phân tích cho không —” Lạc Đường ngắt lời: “Không cần.” Trình Tranh sửng sốt: “… Không á? Thế tự dưng thở dài làm gì?” Rõ ràng một giây trước còn bình thường, nháy mắt cái đã thay đổi sắc mặt, hai mắt còn hơi ươn ướt. Lạc Đường lại thở dài. Sau đó vùi mặt vào gối, giả vờ khóc hu hu: “Mày nói thế làm tao nhớ anh yêu của tao quá hu hu hu…” “…” Trình Tranh đột nhiên cảm thấy, chuyện đáng thương nhất không phải là yêu xa, mà là con bé FA như cô chuẩn bị dỗ bạn thân khóc vì yêu xa, thì phát hiện mình đíu có người nào để nhớ cả. _ Hai ngày sau, các công tác chuẩn bị trên cơ bản đã hoàn thành, cả quá trình diễn ra khá thuận lợi, không gặp bất cứ vấn đề khó giải quyết nào. — Trừ việc Lạc Đường lần nữa xác định, Tô Diên bảo anh bận quá, không bớt thời gian sang đây được thì mọi chuyện đều tiến hành hoàn hảo theo kế hoạch. Tối mai là buổi khai mạc show. Hôm nay Lạc Đường và Lý Ý đã gặp ba fans may mắn khác. Cả ba đều theo lịch trình bay mà bọn họ tài trợ nên thời gian rất thống nhất, không chỉ chụp ảnh chung mà còn ăn tối với nhau. Ba người gồm hai nữ một nam, đều rất trẻ, tuy rằng đến từ những quốc gia khác nhau nhưng cùng sử dụng tiếng Anh nên giao tiếp không bị cản trở. Mấy ngày trước, cô có ý định học theo phong cách cool girl của Lý Ý, nhưng ý tưởng vừa chớm nở thì đã bị dập tắt. Lý Ý: “Mày trông ngọt quá, không được.” Trình Tranh: “Idol tao nói chuẩn, không được.” Cô không muốn cắt tóc, mà con người cao hơn mét sáu như cô thì sao với tới ngưỡng cửa cool ngầu được, thế nên chuyện Lạc Đường đổi phong cách đã bị bóp nát từ trong trứng nước. Cuối cùng, trong một buổi tối gặp gỡ fans ngắn ngủi, cô không biết mình đã phải nghe ba chữ “Oh my god” bao nhiêu lần. Đúng như cô nghĩ, bọn họ đều cho rằng cô là một anh chàng đẹp trai, có người bảo hơn 20 tuổi, có người còn đoán “anh chàng đẹp trai” ấy phải hơn 30 tuổi. Bọn họ còn nghĩ, nếu cô có là con gái đi chăng nữa, thì cũng sẽ có phong cách giống Lý Ý. Túm cái quần lại là, không ai nghĩ rằng vị stylist còn lại lại là một cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy. Dùng bữa xong, tạm biệt với các fans nhiệt tình cũng đã hơn 9h. Vì đêm nay phải nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho ngày mai nên Lạc Đường cố không thức khuya, không lướt mạng xã hội, về đến nhà tắm rửa, theo thói quen gửi tin nhắn thoại chúc Tô Diên ngủ ngon rồi ngủ luôn. Cho nên cô không biết, ảnh chụp mình đã lan khắp Twitter và Instagram, cùng lúc đó cũng bị fans trong nước phát hiện. … 4h sáng trong nước, một bài post bất ngờ xuất hiện. 【Đù đù đù, nửa đêm nằm lướt Instagram thì thấy một blogger em follow được chọn là lucky buyer của L&L. Bạn ấy được mời đến Paris để ăn tối với stylist, cái bạn stylist chưa bao giờ xuất hiện của hãng là con gái! Với cả!!! Trông cực kỳ giống một bé diễn viên mới nổi dạo này! A a a a a tin giật gân hót hòn họt luôn này! Làm ơn nói cho em biết là em không nhìn nhầm em không mù điii!!! [hình ảnh] [hình ảnh]】 … Hôm sau. Toàn bộ show diễn đã được sắp xếp xong, trang phục cũng không có vấn đề gì, tất cả người mẫu đã vào đúng vị trí, đang thay đồ ở hậu trường. Bận rộn cả một ngày, bây giờ Lý Ý và Lạc Đường mới có thời gian nghỉ ngơi, hai cô đang ngồi trong phòng nghỉ vừa xem ảnh chụp vừa thảo luận về dáng người của nhóm người mẫu. Giữa chừng, Lý Ý nhận một cuộc điện thoại, cúp máy xong nói: “Người cuối cùng rốt cục cũng tới.” “… Gì?” Lạc Đường không kịp phản ứng: “Người cuối cùng gì?” “Có bốn fans may mắn mà, mày quên rồi à?” Lạc Đường “À” một tiếng: “Bạn này đến hơi muộn đấy, suýt thì bỏ lỡ cơ hội rồi.” “Đến rồi à?” Lý Ý thấy cô đứng lên cũng đứng dậy theo, nói: “Ừ… Vừa đến hậu trường, có người dẫn vào phòng nghỉ rồi, tầm vài phút nữa là tới.” “…” Lạc Đường bất ngờ, không hiểu sao ánh mắt Lý Ý có gì hơi lạ, cô cảm thấy việc này như được sắp xếp từ trước nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa: “Không cần ra ngoài càng tốt, tao mệt sắp chết rồi.” Lý Ý đột nhiên nói: “À, bạn này cũng là người nổi tiếng.” “???” Lại là người nổi tiếng? Đừng nói lại là người quen của cô đấy nhé? Cô vội hỏi: “Tao có quen không?” Lý Ý: “Bình tõm, gặp là biết thôi.” Lạc Đường không hiểu gì, chưa đến một phút sau, Lý Ý lại nghe một cuộc điện thoại nữa, sau đó đứng dậy nói: “Đang ở phòng bên cạnh rồi, tao với mày sang đấy đi.” “Ừ.” Lạc Đường đi theo cô ấy ra ngoài, cực kỳ tò mò người này là ai, nhỏ giọng hỏi: “Ai hả… Úp úp mở mở.” Lạc Đường nói xong, vào cửa, ngước mắt lên. Ánh mắt nhìn thấy ngườ duy nhất trong căn phòng, những câu chào hỏi cô đã nghĩ trước nghẹn lại trong cổ họng, không nói nên lời. “Yooo~” Lý Ý không biết từ bao giờ đã lùi lại sau lưng cô, nhỏ giọng trả lời, đầy vẻ mập mờ: “Phải úp mở như thế đương nhiên là anh yêu của mày rồi.” Nói xong thì đi thẳng ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa giúp cô. Phòng nghỉ ở phía sau sân khấu nên hơi chật nhưng vẫn có đầy đủ bàn ghế. Người mà mỗi ngày Lạc Đường đều nhìn thấy qua video call nhưng không thể chạm được, bây giờ đang đứng trước mặt cô. Anh dựa vào bệ cửa sổ đối diện với cửa ra vào, một tay chống lên bàn, đôi chân dài miên man, vai rộng eo hẹp, tỉ lệ cơ thể rất hoàn hảo. Lạc Đường quên cả chớp mắt. Ngày nào Lạc Đường cũng nói chuyện điện thoại với anh nhưng cũng không có tác dụng gì, ngược lại càng nhớ anh nhiều hơn. Trong lòng cô có một khoảng trống, khoảng trống ấy cứ ngày một lớn lên. Mỗi giây phút sau khi được thấy anh, niềm vui sướng và hạnh phúc lớn dần lên, từng chút lấp đầy khoảng trống trong lòng, gần như tràn cả ra ngoài. Tô Diên mặc một bộ vest đơn giản, Lạc Đường không có tâm trạng hay thời gian để xem đó là thương hiệu gì, chỉ kịp nhìn khuôn mặt anh. Từ đôi mắt đến đôi môi, từ chiếc cằm đến yết hầu — Cô thấy yết hầu của anh hơi giật giật. “Ngẩn ra đấy làm gì?” Tô Diên dang tay về phía cô, cong môi cười: “Ra đây với anh.” “…” Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, Lạc Đường nhanh chóng hoàn hồn. Tô Diên nhìn cô người yêu vừa đứng như trời trồng ở cửa như chợt tỉnh, chạy thật nhanh về phía mình, làn váy mỏng cuộn lên như sóng, dù có đi giầy cao gót 7, 8cm cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cô. Vài giây sau, òa thật nhanh vào lòng anh. Tô Diên đón được cô, một tay kéo cô sát vào trong lòng, một tay vuốt ve má cô. Anh cúi xuống gần cô nhưng bỗng nhiên hơi do dự. Động tác bất chợt dừng lại giữa chừng. Cô bé trong lòng không hề xấu hổ hỏi thẳng: “Anh đang định hôn em cơ mà, sao lại không hôn nữa?” Anh không nói gì, cô tiếp: “Yên tâm, cả son dưỡng với son màu của em đều không có độc đâu.” Anh bật cười: “Không phải thế…” Sao cô lại nghĩ thế nhỉ? Lúc cô hóa trang thành ma nữ anh còn không ngại nữa là bây giờ? Lạc Đường cảm nhận được ngón tay Tô Diên vuốt ve má mình, ánh mắt sâu hun hút: “Em tô son… đẹp lắm.” Cô được anh khen vừa xấu hổ vừa buồn cười. À… Hóa ra là sợ hôn trôi son của cô? Lạc Đường không khỏi khâm phục tầm nhìn xa của mình, cố ý kéo giọng: “Anh biết hôm nay em dùng loại son gì không —” “Loại gì?” Lạc Đường nói tiếp: “Loại son được gọi là… hôn không trôi.” “…” Động tác tay anh khựng lại. Phần trang điểm mắt hôm nay của Lạc Đường rất đặc biệt, có rất nhiều hạt nhũ lấp lánh nhỏ li ti khiến đôi mắt cô càng trở nên tỏa sáng. Lúc cô chăm chú nhìn anh, cực kỳ xao xuyến. Giọng cô nhẹ nhàng, vừa nói vừa đặt tay lên vai anh, từng chữ đều chứa đầy ẩn ý. Tô Diên cười cười: “Ừm, sao nữa em?” Biểu cảm trên mặt Lạc Đường cứng đờ. … Sao nữa??? Cô ám chỉ rõ ràng như thế rồi! Cái anh này còn hỏi sao nữa??? Đúng là Tô Thả Thính! Mới nửa tháng không gặp mà anh đã không còn hiểu em nữa rồi!!! Nhìn người yêu trợn trừng mắt chuẩn bị bùng nổ, Tô Diên lập tức véo véo má cô, cười cười: “Anh trêu mà.” Sau đó, anh xoa nhẹ môi cô rồi nhìn tay, đúng thật là không dính son môi. “Em vẫn hay dùng loại này à?” “Đâu ạ, hôm nay em mới dùng lần đầu đấy.” Lạc Đường nói: “Mà trong quảng cáo của nó có đúng một câu thôi nhớ, với lại em thấy trên mạng có nhiều người review lắm, ai cũng bảo là không trôi.” Tô Diên gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Lạc Đường thuận theo lực tay của anh, nhìn khuôn mặt từng chút tới gần mình, hơi thở lúc nói chuyện phả lên da cô: “Mình test thử xem nào.” Sau đó chụp lên môi cô, tặng cô một nụ hôn thật sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]