Chương trước
Chương sau
Lưu Ngọc Luy cùng Giang Noah một trước một sau đến phòng ngủ của cậu, chuyện như chia tay không vui vẻ gì, cậu cũng không muốn người khác nghe thấy.

Hắn không rảnh tham quan gian phòng, vào thẳng vấn đề, không giấu diếm nữa: "Anh không có ý định kết hôn với người khác. Đính hôn là người nhà anh quyết định...Em cũng biết đối với hội nhà giàu, đó chỉ là hình thức hợp tác, không có tình cảm gì cả-"

Lưu Ngọc Luy giúp hắn ấn nút tạm dừng, thường dân như cậu đúng thật là không hiểu liên hôn chính trị này kia: "Em không hiểu, cũng không muốn cãi nhau với anh. Anh có thể từ chối mà? Nhưng anh không"

Nếu Giang Noah kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này, Giang gia cũng không làm khó hắn. Nhưng hắn thuận theo, không thể đổ thừa là tại gia đình bắt ép được. (1

Lưu Ngọc Luy nghiêm túc nói: "Chia tay đi, em nhận ra mình chỉ thích anh trên sân khấu, thích ngôi sao ca nhạc Giang Noah" Tính cách thật của hắn làm cậu thất vọng rồi lại thất vọng. (3)

Cậu không buồn hắn đính hôn với người khác, cậu chỉ buồn hắn tự ý quyết định mọi chuyện, đẩy mối quan hệ của cả hai vào ngõ cụt.

Giang Noah lần đầu thấy vẻ mặt nghiêm túc không đùa của cậu, lòng trầm xuống, nhưng vẫn theo lý cố gắng thuyết phục: "Em đừng giận, đính hôn chứ không phải kết hôn, anh tuyệt đối không phản bội em. Nếu em không đồng ý, bây giờ anh hủy hôn ngay!" (

Bây giờ mới biết hối hận?

Không, có lẽ anh ta không cảm thấy hối hận, chỉ cảm thấy cậu vô cớ gây sự, trấn an cậu.

Lưu Ngọc Luy buồn cười: "Tùy anh." Không tôn trọng nhau còn muốn cái gì tình yêu hi sinh vì nhau, trơ trẽn ghê. (2

Thấy cậu không muốn nói nhiều, dáng vẻ cũng mệt mỏi, Giang Noah cũng thức thời mà không làm phiền cậu nữa.

Hắn đã giao cho cấp dưới việc chiêu mộ cậu vào công ty, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành nghệ sĩ dưới trướng của hắn. Đến khi đó, hắn sẽ dùng mọi cách để lấy lòng cậu. (2)

Chuyện Lưu Ngọc Luy không mong đợi nhất cuối cùng cũng tới.

"Này anh, anh không đi luyện tập với mấy người khác à?"



Nhìn Lương Hàn Văn ngồi trước mặt, cậu buồn bực không ngừng.

Ghét cậu lắm mà còn muốn dạy cậu học, não bị chập mạch?

Lương Hàn Văn đẩy kính, dừng việc giảng bài lại một chút: "Không tham gia" Anh biết mình mấy cân mấy lượng, chỉ thích hợp sử dụng não chứ không dùng cơ bắp.

Lưu Ngọc Luy năng lực tiếp thu cũng không tệ, không tới nổi suy một ra ba nhưng cũng gọi là biết cách làm. Chỉ có một vấn đề duy nhất...

"Toán học cấp hai chưa học hết? Cậu đùa tôi à?"

"Vật lý làm sai thì cũng thôi đi, hóa học không biết làm là sao?"

"Âm nhạc và Mỹ thuật lên cấp ba đã bị cắt đi rồi, cậu giỏi thứ này cũng không tác dụng gì."

Lương Hàn Văn cảm thấy, mệt mỏi vô cùng.

Đậu tốt nghiệp đã khó, đừng nói đậu đại học.

Lưu Ngọc Luy chưa học hết cấp hai, đến nổi hóa học, thời của cậu, chưa học đến lớp 8 thì ai dạy cho. Âm nhạc là môn học yêu thích của cậu, vậy mà anh ta dám nói nó vô nghĩa.

Cậu xấu hổ và giận dữ: "Rốt cuộc anh có được hay không? Không được thì nói để tôi nhờ người khác."

Niềm kiêu hãnh bị khiêu khích, Lương Hàn Văn nhăn mày, đẩy qua một tờ A4: "Tôi nói tôi không được khi nào? Mau làm đề."

Lưu Ngọc Luy lèm bèm vài câu nhưng ngoan ngoãn cầm bút viết.

Cứ thuận theo như vầy không phải tốt hơn sao?



Thái độ này làm anh ta rất vừa lòng, nhưng vẫn hơi khó tin.

Nếu là nguyên chủ, đã sớm quăng bút, tập trung vào nghiên cứu lông mi vào cấu tạo gương mặt của Lương Hàn Văn rồi.

Tuy anh ta có chút đáng ghét nhưng lại kiên nhẫn giảng giải cho cậu nghe, cậu không hiểu chỗ nào cũng sẽ giảng lại, thấy cậu học không vô nữa thì cho nghỉ giải lao.

Hơn một tuần ở chung, hai người cũng sờ soạng được bản tính của nhau, thậm chí còn hợp nhau vài chỗ. Ví dụ như thích uống trà, thích trồng hoa, thích tiền,...

Ấn tượng của Lưu Ngọc Luy đối với Lương Hàn Văn có rất nhiều đổi mới.

Nhưng cũng chỉ là đổi mới, không bao gồm cả thích.

Vì để cho cậu hiểu hơn về địa vị của mình, anh ta tốt bụng cho nghỉ một tiết, giao lưu kiến thức với cậu.

"Cậu phải cẩn thận đấy, người phản đối cậu điều hành Lưu Bang không ít đâu"

Ngoài ông Lưu nắm quyền to ra, còn có những người đã từng đi theo ông khi còn trẻ, mỗi người đều có chức vụ không nhỏ. Thế lực của băng đảng từ lúc Baek gia đòi về một phần, cho người ta ảo giác sắp có nguy cơ tan rả. Nhưng thực ra ông Lưu muốn từ đen chuyển trắng, làm ăn chân chính. Mấy năm qua việc kinh doanh khởi sắc, đầu đâu trúng đó, tiền lời phiên bội, vận hành tốt đẹp.

Lưu Ngọc Luy sẽ bị nhằm vào càng ác hơn.

"Ông ấy không muốn cậu tham gia giới giải trí cũng là vì muốn tốt cho cậu."

Lương Hàn Văn chưa phủ nhận những chuyện mình đã gây ra: "Lưu Ngọc Luy tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn, chỉ cần cậu biết làm những gì nên làm." Chẳng phải cậu muốn ở bên anh à, dù hơi muộn nhưng anh ta vẫn ôm hi vọng.

Hay thật, anh ta muốn ăn cậu rồi ăn luôn gia sản Lưu gia mà không tốn công tổn sức đây mà.

Nhưng lời đề nghị này đối với Lưu Ngọc Luy nguyên bản là vô cùng hấp dẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.