"Hò ơ~"
Vòng hai là sở trường của Lưu Ngọc Luy, cậu chọn một bài hát tiếng Việt, còn là vọng cổ có thể lên nốt cao bằng với Opera. Amily Amanda xem thường cậu, bỏ bê luyện tập, chỉ lo chăm chút vào kĩ năng nhảy, đến lúc thi hát, cô ta nửa chữ cũng không hát được, ú ớ vài câu rồi câm như hến. Chỗ dựa phía sau màn, dù muốn nâng cô ta lên cũng không tìm được cách thích hợp. (*
Sân khấu này trở thành nơi biểu diễn riêng của Lưu Ngọc Luy, một mình cậu độc tấu.
Jo Seo Yun đứng ở bên cạnh được nghe trực tiếp một tuồng cải lương của cậu, ngoài bội phục ra còn cảm thấy da đầu tê dại.
Là thể loại mà cậu ta chưa từng nghe qua lần nào.
"Má ơi đừng gả con xa..."
"Chim kêu vượn hú-"
"Hoo~"
"Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu~"
[Nghe mà nổi da gà á, hát hơn một phút rồi còn chưa ngừng, hơi đâu mà dài dữ tròi!?) •
[Nghe không hiểu gì hết nhưng là tui thì tui hát không được đâu!]
[Wow!]
[Nghe bài này làm tui nhớ quê hương...]
(Đúng vậy..!]
Lưu Ngọc Luy thả cảm xúc của bản thân vào bài hát. Nếu nói về gia đình, về mẹ thì cậu không có ấn tượng, nhưng mất mát thì vẫn còn.
Có lẽ cả đời này, cậu vẫn không thể biết gương mặt của bố mẹ mình ra sao. Nguyên chủ cũng vậy, nhưng đáng thương hơn cậu nhiều.
Người hát bi thương, người nghe cũng không kiềm được xúc động, Jo Seo Yun nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/idol-quoc-dan-la-xa-hoi-den/3562023/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.