Baek gia chỉ muốn đòi lại sản nghiệp đã mất khi xưa, không muốn đấu đá với nhà họ Lưu. Bọn họ cũng sợ, Lưu gia bốn đời làm xã hội đen, thế lực tuy nhỏ nhưng phân bố ở khắp mọi nơi, tuy đã dần dần tẩy trắng nhưng thủ đoạn của ông Lưu vẫn tàn nhẫn như cũ.
Khi bán Baek Ho cho ông Lưu, nó chỉ còn là cái vỏ rỗng, chính ông đã rót vốn đầu tư chăm bẵm lại từ đầu. Vỏ bọc bên ngoài Baek Ho là một công ty cho thuê vệ sĩ, thuê bảo vệ, từ khi có lợi nhuận mới xây chi nhánh phụ chính thức đăng ký buôn bán hợp pháp.
Nhà họ Lưu không buôn bán hàng cấm thuốc lắc hay vũ khí nguy hiểm bất hợp pháp như Lưu Ngọc Luy đã sợ vỡ mật tưởng tượng ra, có thì cũng chỉ nhập thuốc lá, xì gà từ nước ngoài đem về bán kiếm lời. Chỉ có đời ông cố, ông sơ của cậu là bắn nhau ì xèo đùng, buôn bán bất chính, nhưng bọn họ cũng đã qua đời từ lâu, sản nghiệp đều đổi thành tiền mặt cho con cháu dùng.
Mất một cái Baek Ho cũng không nhằm nhò gì với nhà họ Lưu, nhưng đã bắt cóc người thừa kế của người ta mà còn bảo muốn thân thiện giao dịch, thánh mẫu ở đâu ra cho được.
Ông Lưu quyết định hỏi ý kiến của cháu trai cưng: “Con có gì muốn nói không? Chấp nhận bỏ qua cho bọn họ?”
Bỏ qua đơn giản thế á? Sau những gì mà những con người tàn ác này đã làm với cậu?
Lưu Ngọc Luy liếc xéo cặp song sinh: “Nếu bọn họ đều phải trải qua bảy ngày giống như khi con đã bị nhốt thì được thôi, con chấp nhận buông bỏ thù hằn ạ.”
Bảy ngày không tắm, mỗi ngày một cái bánh mì kim chi vừa khô vừa chua, chỉ có mỗi chai nước lọc, còn bị nhốt ở một nơi không ánh sáng chiếu vào, vừa dơ vừa bẩn không chỗ đặt chân, đi nặng đi nhẹ gì cũng phải làm tại chỗ. Một trải nghiệm thời nguyên thủy không hơn không kém.
“Không thành vấn đề.” Baek Kang cảm thấy chuyện này rất đơn giản, chỉ là bị nhốt ba ngày mà cậu làm quá dữ, ông ta cảm thấy người thừa kế của nhà họ Lưu có chút nhu nhược yếu đuối.
Chỉ một điều kiện đơn giản này mà ông ta có thể mua lai Baek Ho với giá gốc đã bán ra, cớ sao lại không làm?
Bởi vì Baek Kang chưa từng chiêm ngưỡng nhà giam dưới lồng đất từ thời ông cha để lại thôi. Nếu đã thấy, chắc sẽ tá hỏa cho xem.
Tinh thần Lưu Ngọc Luy rung lên, quyết đoán vung tay: “Cho người giám sát cho con nha ông, còn nữa, phải kí tên đóng dấu đàng hoàng!”
Giang Noah thừa biết cậu suy nghĩ những gì, hắn bật cười, lấy giấy bút từ tay người hầu đưa cho mọi người.
Ông Lưu lắc đầu, thấy cháu cưng vẫn còn nhân từ chán, bèn xua tay đuổi người: “Tuyệt, đưa thằng bé về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây đã có ông lo.”
“Dạ.” Giang Noah nhận lệnh, nắm tay Lưu Ngọc Luy kéo ra ngoài đi hẹn hò.
…
Bảy ngày sau ở Baek gia, từ cha đến con, từ người hầu cho tới con cún của hai anh em, đều thum thủm một mùi. Baek Kang chưa bao giờ cảm thấy mất mặt xấu hổ như bây giờ, không dám ra đường nửa bước.
Tuy mức độ trả thù có chút nhẹ, nhưng mức độ sỉ nhục thì đúng cao.
_______
Nhà họ Lưu.
Lưu Ngọc Luy vừa được thả ra, thứ đầu tiên cậu làm là đi tắm, tắm hơn hai tiếng mới vừa lòng bước ra ngoài, sau đó là đắp mặt nạ, thoa kem dưỡng da, nằm dài ra ghế sô pha vừa xem ti vi vừa ăn táo uống trà hoa cúc.
Jo Seo Yun có cuộc thi đấu võ ở thành phố khác, tuần sau mới về. Chuyện cậu bị bắt cóc được ông Lưu dặn không được nói cho cậu ta, sợ cậu ta bỏ thi chạy về tìm cậu.
Nghe ông nội nói vậy, cậu mới biết Jo Seo Yun cũng quan tâm đến mình không kém Giang Noah. Cậu hơi xúc động, hỏi quản gia: “Bao giờ Seo Yun đấu chung kết ạ? Con có thể đến cổ vũ không?”
Quản gia Triệu nhìn lịch thi đấu mà Jo Seo Yun đã gửi về, trả lời: “Thứ bảy tuần này là chung kết, lúc 7 giờ, ở Daegu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]