Chương trước
Chương sau
Bịch!

Một cước mang theo ghét bỏ của Lưu Ngọc Luy thành công làm gã bắt cóc và cả cậu ngã lăn quay.

Jo Seo Yun rùng mình, chắc là không đau đâu.

Gã kia la oai oái che lại phần thân dưới, con tin cũng không cần, hoảng loạn bỏ chạy từ đường cửa sau. Tưởng chừng mình đã chạy thoát trót lọt, nhưng Gian Noah và đàn em đã chờ sẵn ở chỗ này.

Hắn phất tay với anh em, từng họng súng đem òm chỉa thẳng vào mặt ông chú nặng mùi: “Biết ngay là Seo Yun lại không thèm mang vũ khí mà, để xổng một con chuột to quá chừng. Lần sau bắt cóc, nhớ mở lịch ra xem ngày lành tháng tốt ấy.” Dám bắt cóc bé yêu của hắn, ngại mình sống lâu quá, muốn ngửi mùi đất đây mà.

Gã bắt cóc giơ hai tay lên, run như cầy sấy: “…” Thằng nhóc bị bắt nhầm là thần thánh phương nào vậy?!

_________

Trong nhà kho.

“Này! Lưu Ngọc Luy!”

“Không làm sao chứ!?”

Jo Seo Yun lúc này mới thoát khỏi hai tên ruồi nhặng, không gấp gáp đuổi theo kẻ tẩu thoát, mà quan tâm tình trạng của cậu hơn. Cậu ta chạy vội đến, nâng cậu trên tay, cởi dây trói tay, tháo băng keo, toàn bộ quá trình không dám làm mạnh tay, sợ vết thương lại nghiêm trọng hơn và sợ cậu đau.

Lưu Ngọc Luy ngã tới choáng váng xây xẩm mặt mày, sống mũi đập mạnh xuống nền đất, cậu nghĩ mũi mình sắp gãy thành hai nửa tới nơi rồi, đau tới tuyến lệ hoạt động hết công lực, không ngừng được.

Jo Seo Yun không biết dỗ thế nào cho cậu nín, mồ hôi tuôn như suối, còn căng thẳng hơn lúc một đấu hai, luống cuống tay chân thốt: “Mày nín coi!”

Lưu Ngọc Luy bị quát giật cả mình, nấc một cái, đôi mắt đỏ ửng đầy ấm ức, khóc nhỏ tiếng lại: “…hụ hụ hụ.” Đau mà hông cho khóc, kỳ cục ghê.

“A, không…” Không! Ý cậu ta không phải vậy! Cậu ta không phải muốn mắng cậu đâu!

Bồng Lưu Ngọc Luy trên tay, Jo Seo Yun tim đập bình bịch bất thường, lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi, cậu ta bị choáng ngợp với mùi hương trên cơ thể, khuôn mặt xinh trai đôi mắt hoảng hốt hẳn còn sợ sệt.

“…” Mắc gì mong manh dễ vỡ như vậy chứ nhỏ này!

Jo Seo Yun bối rối, lau nước mắt, lau máu mũi cho người ta, tay chân vụng về an ủi, vỗ vỗ lưng các kiểu: “Tao đấm bây giờ, nín.”

“…” Cái miệng cậu ta hôm nay bị gì rồi, tốt nhất là nên ngậm lại.

Jo Seo Yun rầu rĩ bế Lưu Ngọc Luy đi ra khỏi nhà kho, đến chỗ Choi Kwan đã đỗ xe, khom người chui vào bên trong. Cậu ta muốn buông cậu ra, nhưng không hiểu sao lại ngồi luôn xuống, cứ ôm khư khư con người ta. Mặc dù chiếc Lincoln này có rất nhiều chỗ ngồi.

Không phải bọn họ không muốn giải cứu cậu sớm hơn, mà là do bị cầm chân, trên đường đến đây đã có hơn năm nhóm người nhảy ra tấn công. Giang Noah dẫn theo một nhóm, Lương Hàn Văn cũng đưa theo một tốp người, còn Jo Seo Yun có thể là người đầu tiên đến đích là vì cậu ta có một con moto phân khối lớn vừa nhanh lại còn linh hoạt.

Lưu Ngọc Luy bủn rủn tay chân, khó khăn cử động ngón tay, níu áo cậu ta, khổ sở nức nở: “Seo Yun…Tui bẩn rồi…hu hu hu!”

Choi Kwan và mọi người, kể cả Jo Seo Yun, khi nghe câu này cũng cảm thấy cậu đã bị…!

Bọn họ tức giận không thôi, thề muốn hốt xác cả lũ, rồi lại cảm thấy bản thân vô dụng. Cậu chủ được nâng niu bảo vệ hết mực lại vì một chút lơ là của bọn họ mà bị bắt cóc, xâm hại.

Nên mổ bụng tạ lỗi với cậu chủ và gia chủ.

Jo Seo Yun tự trách, nếu cậu ta đến sớm hơn một chút nữa, nếu không phải chờ vài cái đèn đỏ thì có lẽ cậu sẽ không phải chịu đựng chuyện kinh khủng này…

Lương Hàn Văn ngồi trên một con xe khác, bước qua chiếc xe bên này, đến hàng phía sau, ngồi xuống cạnh Jo Seo Yun. Anh đưa tay muốn chạm vào Lưu Ngọc Luy, nhưng nhìn đâu cũng thấy toàn là vết thương, vết máu, mày nhíu chặt: “Cậu ấy…” bị hành hạ sao?

Lưu Ngọc Luy bị bắt cóc ngay trong công ty của anh, anh cũng có một phần trách nhiệm.

Nếu cậu bị xâm hại thật, anh sẽ phụ trách-

“Tui thúi…muốn…đi tắm liền…bẩn…dơ quá.”

“Đi tắm…”

Lưu Ngọc Luy chật vật rặn xong chữ cuối, mệt xỉu, mất ý thức ngất đi trong lồng ngực của Jo Seo Yun. Tinh thần căng thẳng tột độ và hoảng sợ trong thời gian dài, cơ bắp đau nhức cộng thêm cú sốc suýt nữa thì bị ‘bẩn’ thật, lúc này mới an tâm thả lỏng.

Xung quanh toàn là người quen thuộc mà bản thân tin tưởng, cái ôm vững vàng của Jo Seo Yun, Lưu Ngọc Luy không còn sợ hãi nữa.

Đám người trưởng thành đang lo lắng không thôi, đột nhiên: “…” Đi tắm?

Đợi chút, ý của Lưu Ngọc Luy là bẩn trong dơ bẩn chứ không phải là bẩn trong vấy bẩn, hả?

Jo Seo Yun trực tiếp xác nhận, đưa tay xuống sờ soạng mông cậu, kiểm tra khóa kéo của quần. Cậu ta không khiếm nhã đến nổi lột đồ người bị ngất ra nhìn, trong khi còn đang hoài nghi cậu là nữ giả trai.

Lương Hàn Văn chặn cậu ta lại, trầm trọng: “Có gì đi bệnh viện kiểm tra, đừng sờ mó lung tung.” Tuy cả đám đều là con trai với nhau, nhưng đừng quên Lưu Ngọc Luy thích con trai, làm như vậy là không tôn trọng cậu.

Jo Seo Yun nghe lời buông tay, thắc mắc: “Vậy…Không đi về nhà tắm ạ?” Lưu Ngọc Luy thích ở sạch, dính một chút đất cũng làm cậu ta nhảy đổng lên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.