Chương trước
Chương sau
Edit: Quỳnh Trang
Beta: Ang Nguyễn
Diệp Hàn Thanh ở đoàn phim năm ngày rồi mới rời đi. Cả đoàn phim mỗi ngày đều ở đoàn phi ăn ké uống ké đồ của hắn, lúc hắn đi, mọi người trong đoàn đều vô cùng luyến tiếc.
Lúc rời đi, hắn còn tặng một đống thức ăn nước uống chất đầy phòng trên xe, lại luôn mãi dặn dò hai người trợ lý, nhất định phải chăm sóc tốt cho Ôn Nhuận, mỗi ngày đúng giờ báo cáo tình huống của cậu.
Những lời này là cho Ôn Nhuận mặt mũi. Ôn Nhuận dở khóc dở cười nói: “Anh hiện tại càng ngày càng giống ba em.”
Hắn lải nhải một chút cũng không giống tổng tài, mà càng giống một ông già.
Diệp Hàn Thanh nghe vậy, bỗng nhiên kề sát vào người cậu, ở bên tai cậu thấp giọng nói:
“Làm ba ba của em cũng không phải là không được……”
Ban đầu Ôn Nhuận không phản ứng lại kịp, sửng sốt một lúc sau, mặt lập tức đỏ bừng. Cậu theo bản năng nhìn hai trợ lý, thấy hai người họ đều kiểu “tôi cái gì cũng không nghe thấy”, liền buồn bực trừng mắt nhìn Diệp Hàn Thanh một cái, lẩm bẩm nói: “Nói bừa cái gì…… Anh bây giờ không đi coi chừng không kịp giờ bay bây giờ!”
Diệp Hàn Thanh sung sướng cười rộ lên, nhẹ nhàng ôm cậu một chút, mới xoay người rời đi.
……….
Đoàn phim ở lại Tân Mạc suốt gần một tháng, tới gần tháng chín, rốt cuộc mới quay xong bộ phim , bắt đầu trở về căn cứ điện ảnh. Ngày rời đi, mọi người đều hoan hô vui sướng, không chờ đợi được muốn về thành phố ăn lẩu uống rượu, chẳng thèm lưu luyến cái sa mạc mà ngay cả chim còn không thèm ỉa kia.
Thời gian tại căn cứ điện ảnh trôi qua càng mau hơn, lúc này bộ phim đã quay gần xong, An Lục Sinh yêu cầu nghiêm khắc, lại bổ sung thêm một ít cảnh quay. Vào cuối tháng chín, bộ phim liền chính thức đóng máy.
Thời gian quay bộ phim đã trải qua cỡ bảy tháng. Trong khoảng thời gian này, người quan tâm đến bộ phim càng ngày càng nhiều. Ban đầu tuy không xem trọng, nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu có người mong đợi.
Trong lúc quay chụp ảnh hậu trường được thả ra ngoài không ít, cư dân mạng thấy hoàn toàn khác với hình tượng Phong Xán mới, liền liên tục khen ngợi. Sau khi weibo chính thức thả ra một ít video ngắn, vai Phong Xán của Ôn Nhuận đặc biệt được hoan nghênh. Phim còn chưa chiếu, Phong Xán cũng đã có một nhóm fans. Thậm chí có người thấy vai Phong Xán cùng Ôn Nhuận có hai cá tính trái ngược, cảm thấy đây là một tiến bộ nhảy vọt, kỹ thuật diễn của Ôn Nhuận lại vượt thêm một bậc. Không những thế, có người còn cho rằng Ôn Nhuận còn có thể lấy được giải Ảnh Đế, đây không hẳn chỉ có thể nói miệng, cậu xác thực có thực lực này.
Từ sau khi được giải thưởng, trên mạng, đề tài về Ôn Nhuận có nhiệt độ không thấp, cư dân mạng mọi nơi đều thảo luận, phân tích khả năng Ôn Nhuận nhận giải thưởng dựa vào . Danh sách đề cử “Phượng Hoàng Vàng” công bố lại thả thêm một quả bom xuống cộng đồng mạng, vốn đã không hề yên tĩnh.
Bộ phim được đề cử cho giải bộ phim điện ảnh xuất sắc nhất, đạo diễn Lâm Cảnh được đề cử cho giải đạo diễn xuất sắc nhất, mà diễn viên chính Ôn Nhuận cũng được đề cử là Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Phượng Hoàng Vàng.
Phượng Hoàng Vàng là giải thường trong nước duy nhất có uy tín trong mảng điện ảnh, ngang hàng với những giải điện ảnh ở HongKong và Đài Loan. Giá trị không thể bàn cãi.
Cư dân mạng tự nhiên có nguyên một miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống miệng làm cho choáng váng.
[Má ơi, chấn động quá đi! Ôn Nhuận thỉnh đại sư đến làm phép nên trở nên “bá” vậy sao? Hai giải thị đế còn chưa đủ, bây giờ lại được nhận giải Phượng Hoàng Vàng?]
[Không bằng chúng ta lại cược thêm một ván, cược xem Ôn Nhuận lần này còn có thể lấy giải thưởng hay không] – buồn cười
[Tôi không tin Ôn Nhuận lần này còn có thể lấy thưởng, nào có chuyện tà đạo như vậy? Một năm hai cái thị đế một cái ảnh đế thật là điều không thể tin được]
[Chỉ cần lấy được ảnh đế xuất sắc nhất thì dù bắt ta cúi chào con của Ngọc Hoàng ca ca ta cũng bằng lòng]
Không chỉ cư dân mạng bị hoảng sợ, mà Ôn Nhuận cũng phát ngốc.
Lúc Khuất Tố nói cho cậu tin tức này, cậu thật sự cho rằng Khuất Tố đang đùa giỡn cậu. Trước khi quay bộ , cậu đã biết Lâm Cảnh có ý định lấy giải thưởng, nhưng mà cậu lại thất sự không hề nghĩ tới mình lại được đề cử cho giải nam chính.
Dù sao, phim điện ảnh cũng khác với phim truyền hình. Nhiều diễn viên lão làng trong mảng truyền hình khi chuyển sang phim điện ảnh cũng phải ăn không ít đau khổ. Tuy rằng lúc trước doanh số bán vé và danh tiếng đều không tồi , nhưng cậu cũng chẳng dám nghĩ tới mình sẽ được đề cử giải nam chính.
Nhưng kinh hỉ cố tình tới vào những lúc không thể ngờ tới.
Khuất Tố cười đến miệng không khép lại được, kỳ kỳ quái quái nói: “Cậu nói xem có cần chị đi chùa cúng bái không? Nói không chừng là có thể phù hộ cậu đoạt giải ngay lần đầu đề cử?”
Ôn Nhuận: “……”
Thấy cậu không đáp lời, Khuất Tố lại nói: “Không đúng, lấy khả năng của cậu, không cần khấn bái cũng có thể đoạt giải. Vậy chờ cậu đoạt giải, chị lại đi quyên góp mười vạn phần cơm trưa tình yêu.”
Ôn Nhuận: “……”
Nhìn biểu tình hưng phấn của Khuất Tố, Ôn Nhuận căn bản không thể nói tiếp, chỉ có thể nghe hắn ở đằng kia hưng phấn lải nhải lẩm bẩm.
Chờ Khuất Tố lải nhải đủ, bình tĩnh lại, cậu mới nhắc nhở: “Chị còn chưa nói hôm nay tới tìm em để làm gì?”
đóng máy sau cậu liền ở nhà nghỉ ngơi, ban đầu Khuất Tố còn nói tìm cậu có việc, kết quả nửa đường liền nhận tin cậu được vào danh sách đề cử của giải Phượng Hoàng Vàng, nên vào cửa liền bắt đầu hưng phấn lải nhải, đến bây giờ cũng chưa nói chính sự.
“Cậu không nói chị thiếu chút nữa đã quên.” Khuất Tố phục hồi tinh thần lại, từ trong giỏ đem hợp đồng lấy ra, nói: “Mới thoả thuận được hai cái quảng cáo, đây là hợp đồng.”
Hiện giờ giá trị con người của Ôn Nhuận tăng gấp bội, đại ngôn cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, tới tìm cậu cơ bản đều là đại bài. Phí quảng cáo cũng đều là một cái so một cái cao hơn.
Lật xem xong hợp đồng, Ôn Nhuận ký xuống tên của mình. kiểm tra kĩ, sau đó đem hợp đồng giao cho Khuất Tố, Ôn Nhuận nghĩ nghĩ lại nói: “Năm nay em tạm thời không muốn nhận tiếp phim mới.”
“Tại sao?” Khuất Tố cảnh giác nhìn cậu, “Chẳng lẽ cậu định liên tiếp mỗi năm chỉ nhận một bộ phim?”
“Không phải.” Ôn Nhuận có điểm thẹn thùng, “Em định cuối năm sẽ tổ chức hôn lễ. Sau đó nhà mới bên kia cũng đã trang hoàng tốt, thuận tiện cho việc dọn qua .”
Năm ngoái, trước khi đi Mỹ, Diệp Hàn Thanh đã cầu hôn cậu. Chỉ là lúc sau ở Mỹ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dưỡng thương tốn không ít thời gian. Chờ vết thương tốt, thì sau khi trở về công việc của cậu lại vô cùng bận rộn. Diệp Hàn Thanh cũng không nhắc lại chuyện hôn lễ. Ôn Nhuận vốn dĩ cho rằng hắn không quá sốt ruột, kết quả liền là hai ngày trước, thời điểm cậu đi thư phòng dùng máy tính, trong lúc vô tình phát hiện lịch sử tìm kiếm của trình duyệt tất cả đều là về kế hoạch hôn lễ cùng hành trình tuần trăng mật.
Vì thế cậu mới biết Diệp Hàn Thanh kỳ thật vẫn luôn đều nhớ thương đến chuyện kết hôn. Chỉ là thấy cậu bận quá, mới chịu đựng chưa nói.
Ôn Nhuận nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình cũng nên chủ động một chút. Không thể để một mình Diệp Hàn Thanh vất vả lo cho toàn bộ hôn lễ. Vì vậy bây giờ cậu mới cùng Khuất Tố nói chuyện này.
“Vậy tốt, Có cần chị thêm ý tưởng không?” Khuất Tố chế nhạo cười rộ lên, hướng cậu làm mặt quỷ.
Kỳ thật Ôn Nhuận có chút ngượng ngùng, uyển chuyển cự tuyệt nói: “Em đã có ý tưởng.”
Khuất Tố thấy thế liền không tiếp tục trêu ghẹo cậu, nói rõ các công tác kế tiếp, liền trở về công ty đi.
Ôn Nhuận nhìn nhìn thời gian, lúc này mới giữa trưa, Diệp Hàn Thanh ở công ty đi làm, cậu nhàn rỗi không có việc gì, dứt khoát liền lái xe mang theo Hạch Đào đi xem phòng.
Sau chín tháng, phòng ở cũng đã trang hoàng tốt, vẫn luôn để trống để thông khí. Ôn Nhuận đôi khi đi xem , phát hiện bên trong thiếu cái gì thêm vào. Hiện giờ nhà mới trừ bỏ thiếu hơi người, nhưng thật ra so với Tùng Hải Hào Đình thoải mái hơn.
Dắt Hạch Đào tiến lên phía trước, Ôn Nhuận vỗ vỗ đầu chó của nó, nói: “Đi, chúng ta đi xem nhà mới.”
Hạch Đào hưng phấn gâu một tiếng, nhắm mắt đi theo đuôi của cậu.
Trước khi tự mình ghé qua, cậu liền đi xem Diệp Gia trước.
Sau khi Diệp Gia cùng Trịnh Tuyên đính hôn, liền dọn tới nơi này. Hoàn cảnh tiểu khu thanh tĩnh, Trịnh Tuyên còn mời bảo mẫu cùng bác sĩ phục hồi ở lại trong nhà, ban ngày hắn đi làm, Diệp Gia liền ở nhà tập luyện để hồi phục, hoặc hắn ở trên mạng nhận thêm vài thiết kế nhỏ để giết thời gian.
Lúc Ôn Nhuận ghé qua, Diệp Gia đang ở trong vườn hoa cho con một con Samoyed màu trắng uống sữa.
Thấy bóng dáng cậu, Diệp Gia đứng dậy lại đây mở cửa. Trải qua mấy tháng hồi phục, cô hiện tại đã có thể đi lại một khoảng ngắn, đi lại trong sân nhà mình cũng vô cùng vững vàng.
“Hôm nay sao lại đến đây?” Diệp Gia kinh hỉ mở cửa, lại tiện tay sờ sờ đầu Hạch Đào.
Hạch Đào thân thiết cọ cọ cô, liếm liếm cái đuôi xong liền đi theo đuôi tiểu Samoyed.
“Đến xem phòng ở, em nuôi chó lúc nào vậy?”
Ôn Nhuận cùng cô đi vào, liền thấy Hạch Đào hưng phấn đem tiểu Samoyed đè ở trên mặt đất liếm, mông còn hưng phấn uốn éo uốn éo. Tiểu Samoyed bị nó dọa tới mức kêu gâu gâu.
Diệp Gia đi qua nắm Hạch Đào lên, cùng bế tiểu Samoyed rồi cùng Ôn Nhuận vào nhà. Hạch Đào bị kéo ra ngao ngao lên tiếng, thực nhanh lấy lại tinh thần lần nữa, nhảy bắn theo đi vào.
Để hai chú chó sang một bên để chúng tự chơi, Ôn Nhuận cùng Diệp Gia ở phòng khách nói chuyện phiếm, nói tới nói lui đề tài liền chuyển tới hôn lễ của Diệp Gia “Kế hoạch cho hôn lễ thế nào? Chuẩn bị đi nơi nào cho tuần trăng mật?”
Diệp Gia nói mọi việc đều đã an bài gần xong. Ngay khi thân thể Diệp Gia hồi phục ổn định, Trịnh Tuyên không chờ nổi, gấp gáp quyết định tổ chức hôn lễ vào mùa xuân năm sau. Hai người cử hành hôn lễ vào đúng lúc đính hôn được tròn một năm. Đoàn đội lên kế hoạch cho hôn lễ cũng đã sớm bắt đầu chuẩn bị các phương án cho tiệc cưới.
“Kế hoạch cho tuần trăng mật còn chưa có tính toán đến.” Diệp Gia liếc cậu, cảm thấy biểu tình của cậu có chút kỳ quái, nghi hoặc nói: “Làm sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
Ôn Nhuận ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Anh tham khảo một chút.”

Từ sau khi Ôn Nhuận nghỉ ngơi, Diệp Hàn Thanh liền tan làm rất đúng giờ. Ôn Nhuận mới vừa đậu xe, liền gặp Diệp Hàn Thanh đang đi thang máy xuống.
Hạch Đào từ cửa sổ xe vươn đầu chó nhiệt tình sủa to hai tiếng gọi hắn.
Diệp Hàn Thanh thấy chiếc xe quen thuộc, trên mặt nháy mắt mang theo tươi cười, đi nhanh về phía bọn họ.
Hạch Đào hưng phấn từ ghế phụ xuống dưới nghênh đón hắn, Diệp Hàn Thanh có lệ vỗ vỗ đầu nó, thuần thục mở cửa sau xe, nhét con chó bự này vào, rồi tự mình ngồi xuống ghế phụ
Hạch Đào bám riết không tha từ ghế sau duỗi thân tới, đầu lông xù xù của nó vừa lúc để ở giữa hai người một đôi mắt xanh quay tròn, nhìn trái nhìn phải, hưng phấn không chịu được.
Diệp Hàn Thanh không để ý tới nó, cùng Ôn Nhuận nói chuyện, “Sao hôm nay lại đến đây?”
Ôn Nhuận không nói về nội dung cuộc trò chuyện của cậu cùng Diệp Gia, chỉ nói: “Đi xem phòng ở, thuận tiện đến chỗ Gia Gia ngồi. Vừa lúc lại đến đây đón anh tan tầm.”
Tuy rằng mục đích chính không phải là lại đây đón hắn, nhưng Diệp tổng vẫn vô cùng thỏa mãn. Hai người cùng một chó thuận đường ghé siêu thị chỗ tiểu khu mua đồ ăn, sau đó liền về nhà làm cơm chiều.
Lúc ăn cơm Ôn Nhuận dường như lơ đãng hỏi: “Cuối năm, chuyện công ty bận lắm sao?”
“Xem tình huống. Bận cũng là cấp dưới bận.” Diệp Hàn Thanh nói, “Sao lại hỏi việc này?”
Ôn Nhuận tùy ý cười nói: “Bây giờ đã là tháng mười, sắp tới cuối năm. Năm nay cùng nhau trở về ăn tết chứ? Ba mẹ đã gọi điện thoại nhắc nhở vài lần.”
Diệp Hàn Thanh không nghi ngờ gì cậu, chỉ khi cậu lại gọi điện thoại về nhà, liền dứt khoát gật đầu đồng ý. Lần trước cùng Ôn Nhuận về quê, ba Ôn liền nói, chờ đến cuối năm, muốn ở trong thôn đãi mấy bàn rượu, chính thức nhận hắn làm con nuôi.
Hắn tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn để ý
Tác giả có lời muốn nói: # có chuyện muốn nói thẳng #
Diệp tổng: Tôi muốn kết hôn, đặc biệt muốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.