Chương trước
Chương sau
Edit: Ngọc Quyên
Beta: Gùa
Diệp Hàn Thanh nhanh chóng giấu đi tia lo lắng hiện lên trong đáy mắt. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trong cổ tay của cậu, Diệp Hàn Thanh nhẹ giọng hỏi: “Em hy vọng anh tiếp tục trị liệu sao?”
Ôn Nhuận hạ mắt nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Chân của anh có khỏe lại hay không thì đối với em cũng giống như nhau thôi”. Điều quan trọng nhất là Diệp Hàn Thanh. Chỉ cần Diệp Hàn Thanh vẫn là Diệp Hàn Thanh thì cho dù cả cuộc đời sau này hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cậu cũng cam tâm tình nguyện mà chăm sóc cho hắn.
“Anh có muốn tiếp tục trị liệu không?” Ôn Nhuận đưa tay sờ lên khuôn mặt của hắn, ngón tay thon dài tinh tế quét qua lông mày và sống mũi thẳng tắp, cuối cùng nhẹ nhàng ấn xuống lồng ngực bên trái, “Nếu anh muốn thử trị liệu, em sẽ ở bên anh. Còn nếu không muốn, cũng không cần phải miễn cưỡng làm gì”.
Cho dù trị liệu hay không, Ôn Nhuận chỉ hy vọng hắn có thể sống thoải mái tự tại một chút. Nếu đôi chân tàn tật không còn là gánh nặng của hắn nữa, cho dù không chữa trị thì cũng chẳng có gì to tát cả. Ngược lại, nếu Diệp Hàn Thanh còn muốn đứng lên lần nữa thì cậu sẽ cùng hắn chậm rãi thử nghiệm.
“Nhóc hư hỏng”. Diệp Hàn Thanh kéo cậu qua, để cậu ghé vào trong lồng ngực của hắn, chóp mũi cả hai chạm vào nhau, hơi thở giao thoa “Vấn đề gì khó đều vứt cho anh”.
Ôn Nhuận cọ vào chóp mũi của hắn vô cùng thân mật, nhẹ nhàng nói: “Bất luận anh chọn lựa như thế nào, em đều ủng hộ anh, chỉ cần anh vui vẻ là được”
Hai người cách nhau cực gần, Diệp Hàn Thanh có thể nhìn thấy trong đôi mắt to tròn của cậu lóe lên ánh sáng rực rỡ và ấm áp, đó là sự tín nhiệm và ủng hộ một cách toàn tâm toàn ý. Diệp Hàn Thanh thở dài một tiếng, thậm chí hắn cảm thấy toàn bộ những thống khổ gặp phải trước đây đều là vì để đổi lấy một người như vậy cùng hắn bầu bạn trong suốt quãng đời còn lại. Nếu như, cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Diệp Hàn Thanh để tay lên ngực tự hỏi, sao hắn lại không muốn đứng lên lần nữa? Hắn cũng muốn giống như bao người bình thường khác, vào những lúc hoàng hôn chập tối của những ngày hạ sẽ cùng cậu tay nắm tay ra ngoài tản bộ, cũng muốn những lúc cậu đi mệt rồi sẽ khom lưng cõng cậu tiến về phía trước…Hắn muốn làm hết thảy những chuyện này vô số lần, chỉ là chưa bao giờ dám vọng tưởng có thể thực hiện được.
Hắn thực chất là một người có lá gan nhỏ, sợ yêu cầu những thứ xa xỉ ấy quá nhiều, đến cuối cùng ngay cả sự ấm áp duy nhất này cũng sẽ biến mất.
Nhưng hiện giờ Ôn Nhuận nhìn hắn nói rằng cho dù hắn lựa chọn ra sao thì cậu cũng sẽ ủng hộ.
Giọng điệu của cậu nghiêm túc khiến Diệp Hàn Thanh có một loại ảo giác, dường như hai người đã hẹn ước với nhau cả một đời, dù chết cũng quyết không buông đôi tay nhau ra.
“Anh sẽ đi điều trị chân”. Diệp Hàn Thanh chịu thua mà day day vào trán của cậu, giống như dã thú chịu ủy khuất, ôm lấy người yêu dấu của hắn mà muốn đòi lấy kẹo “Có điều em phải đáp ứng với anh một chuyện”.
Trực giác nói cho cậu hay yêu cầu của hắn chẳng có gì tốt lành, Ôn Nhuận lập tức trở nên cảnh giác, chần chừ đáp: “Anh nói trước thử xem?”
Diệp Hàn Thanh lại ôm chặt cậu hơn nữa, môi mỏng ghé vào bên tai cậu nói nhỏ.
Sắc mặt của Ôn Nhuận dần dần chuyển đỏ, cuối cùng đến cả cổ cũng đỏ lên rồi, cậu khiếp sợ mà nhìn Diệp Hàn Thanh, đấu tranh rất lâu “Nhất định phải như thế sao?”
Diệp Hàn Thanh hợp tình hợp lý mà đáp: “Phải”
“…” Trầm mặc thật lâu, Ôn Nhuận cắn cắn môi, lúng túng nói: “Được rồi…Nhưng mà…”
Chưa nói hết câu đã bị Diệp Hàn Thanh chặn lại môi.
Sau một nụ hôn thật dài, Ôn Nhuận vừa xấu hổ vừa hờn giận đè lại bàn tay của hắn “Hôm nay không được! Cậu vẫn còn đang ở đây đấy!”
Diệp Hàn Thanh bất mãn mà dừng lại động tác, nghĩ đến Cố Tư Niên ở phòng bên, quả thực không hợp lý lắm, nghiến răng không vui mà cắn Ôn Nhuận một cái, sau khi lưu lại dấu răng hồng hồng mới miễn cưỡng đáp ứng: “Vậy cho em nợ trước đó”.
Ôn Nhuận gật đầu như gà mổ thóc, đem cái mền bị đá về phía cuối giường kéo lại đắp lên, nằm quay lưng với Diệp Hàn Thanh. Vừa rồi, trái tim của cậu đập thình thịch một cách dữ dội.
Yêu cầu của Diệp Hàn Thanh thật sự quá khó rồi, cậu căn bản chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Có thể nợ được thì nợ trước đi.
Nhìn thấy cậu quay lưng về phía mình ôm chăn thành một cục. Diệp Hàn Thanh cười lên sung sướng, đưa tay tắt đèn, trong đêm tối sờ soạng đem người kia xoay lại đối mặt với mình mà ôm chặt lấy rồi mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế tiếp, Cố Tư Niên ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị rời khỏi, Ôn Nhuận tiễn y xuống lầu, nhân lúc Diệp Hàn Thanh không có ở đây liền hỏi phương thức liên lạc của bác sĩ lúc trước.
“Bác sĩ lúc trước nói như thế nào ạ? Con muốn cùng anh ấy đi làm một đợt kiểm tra, nếu như vẫn còn hy vọng thì tiếp tục trị liệu”. Ôn Nhuận nói
Cố Tư Niên kinh ngạc “Cậu cứ tưởng con phải mất một khoảng thời gian mới có thể thuyết phục được nó”.
Ôn Nhuận cười “Người khác khuyên thì tác dụng không lớn, phải do chính anh ấy tự nguyện nghĩ thông suốt”.
“Con nói rất đúng”. Cố Tư Niên nhăn mày, hiểu rõ ý của cậu, than một tiếng “haizz” lại nói: “Có điều ngoài con ra cũng chẳng có ai có bản lĩnh khiến nó nghĩ thông”. Ông nghiêm túc đánh giá người trước mặt, không thể không thừa nhận, mắt nhìn của Diệp Hàn Thanh quả thật không tệ, ba mươi năm không tìm đối tượng, vừa tìm liền tìm thấy một người hoàn hảo như vậy.
Chắc là ông trời nhìn hắn sống khổ sở bao lâu nay nên mới mang đến một người như vậy cho hắn có được chút ngọt ngào.
“Đây là số điện thoại của bác sĩ Triệu, con nói tên Diệp Hàn Thanh là ông ấy sẽ biết. Cậu quét mã wechat của con, kết bạn với con nhé”. Cố Tư Niên mở wechat.
Hai người trao đổi wechat cho nhau, sau khi Cố Tư Niên gửi số điện thoại của bác sĩ Triệu cho cậu lại thuận tiện chuyển khoản cho cậu mười vạn, cười nói: “Còn chưa có chuẩn bị lễ gặp mặt, phát trước cho con tiền lì xì, lễ gặp mặt lần tới sẽ bù cho con sau, về sau con cứ gọi ta là cậu giống với Diệp Hàn Thanh là được rồi”.
Ôn Nhuận theo bản năng muốn từ chối xong lại nghĩ, cứ coi như đây là tiền lì xì mà trưởng bối cho vậy. Dẫu sao Diệp Hàn Thanh cũng chỉ còn lại một trưởng bối thân thiết này, dựa theo tập tục gặp gia trưởng của bên bọn họ, khi trưởng bối tặng lễ gặp mặt thì không thể từ chối được. Cậu ngại ngùng mà nhận lấy tiền lì xì “Cảm ơn cậu, cậu có rảnh thì lại tới chơi nhé”.
Trong lòng Cố Tư Niên nghĩ, nếu như ông mà đến nhiều lần thì không chừng sẽ bị Diệp Hàn Thanh cho vào danh sách đen mất, nhưng trên mặt lại cười hì hì đáp: “Nhất định đến, nhất định đến”.
Sau khi tiễn Cố Tư Niên, Ôn Nhuận cầm lấy số điện thoại tươi rói nóng hổi quay về nhà.
Hôm nay Diệp Hàn Thanh không tới công ty, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở của cậu, sắc mặt khẽ nhúc nhích “Nói gì vậy, sao lại vui như thế?”
Ôn Nhuận đáp: “Cậu đưa cho em số điện thoại của bác sĩ Triệu rồi, còn phát tiền lì xì cho em.”
Diệp Hàn Thanh lại không quá quan tâm đến bác sĩ Triệu hay bác sĩ Lý gì cả, chỉ bắt được trọng điểm “Tiền lì xì? Bao nhiêu?”
Ôn Nhuận đưa bản ghi chép chuyển khoản cho hắn xem, mặc dù khóe miệng cố gắng không giương lên nhưng vẫn lộ ra ý cười. Chỗ bọn họ, khi trưởng bối phát tiền lì xì và lễ vật thì chứng tỏ đã công nhận nửa kia của mình rồi.
Chẳng ngờ Diệp Hàn Thanh cau mày, bất mãn nói: “Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Hắn nhanh chóng dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Cố Tư Niên. Cố Tư Niên vừa lên xe còn chưa kịp vào tiểu khu thì nhận được tin nhắn của hắn: [Gần đây cậu rất nghèo à?]
Cố Tư Niên:…
Cố Tư Niên hậu tri hậu giác nhận ra, là chê ít đây mà. Y dừng xe gõ tin nhắn: [Tiền tiêu vặt, sau này sẽ bù lại lễ gặp mặt.]
Diệp Hàn Thanh giờ mới hài lòng, cất điện thoại nói với Ôn Nhuận: “Cậu vẫn còn thiếu em một lễ gặp mặt, lần sau gặp nhớ tìm cậu ấy bù cho”.
Ôn Nhuận chưa từng thấy cái lý lẽ này bao giờ, da mặt cậu mỏng, thoáng cái đã nghẹn cứng rồi, lắp bắp nói: “Cái này…không tốt lắm đâu?”
Diệp Hàn Thanh xoa xoa mặt cậu, “Dựa theo phép tắc của Cố gia thì chính là như vậy, ông ngoại, bà ngoại còn có mẹ anh đều không còn nữa, đương nhiên là cậu ấy phải đưa hết rồi. Yên tâm đi, cái cậu ấy không thiếu nhất chính là tiền”.
Ôn Nhuận ừ một tiếng, nghe Diệp Hàn Thanh nói chắc chắn như vậy bèn không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa. Trong lòng nghĩ không được thì lần tới lại mời cậu đến nhà ăn bữa cơm là được rồi.
Đùa giỡn xong, lại nói đến chính sự, Ôn Nhuận đưa số điện thoại của bác sĩ Triệu cho Diệp Hàn Thanh xem “Cậu nói đây là bác sĩ trị liệu cho anh lúc trước, em gọi điện thoại hỏi xem sao nhé?”
Diệp Hàn Thanh không có biểu tình gì, nhàn nhạt ừ một tiếng “Gọi đi”
Ôn Nhuận ngồi xổm xuống, nửa bò lên đùi của hắn, gọi vào số điện thoại của bác sĩ Triệu. Điện thoại đổ vài tiếng chuông liền được kết nối, Ôn Nhuận mở loa ngoài, bên kia truyền tới một giọng điệu ấm áp “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
Ôn Nhuận làm thanh cổ họng “Xin chào, xin cho hỏi có phải là bác sĩ Triệu không ạ?” Cậu liếc mắt một cái về phía Diệp Hàn Thanh, thấy hắn không có ý định nói chuyện, bèn tiếp tục nói: “Tôi là người nhà của Diệp Hàn Thanh, muốn bác sĩ tư vấn một chút về chuyện điều trị chân à”.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại khẽ nhếch “Cậu ấy đồng ý trị rồi sao?”
Ôn Nhuận “Vâng” một tiếng “Bây giờ còn cơ hội để chữa trị không ạ?”
Bác sĩ Triệu nói khó mà biết được “Các cậu đến bệnh viện Nhân Dân thành phố làm kiểm tra trước đi. Còn nữa, chú là bạn học của Cố Tư Niên, con không cần phải khách sáo với chú đâu, gọi chú là chú Triệu được rồi”.
Ôn Nhuận rất biết nghe lời mà gọi một tiếng “Chú Triệu”, hỏi ông ấy khi nào thuận tiện sắp xếp kiểm tra.
“Hôm nay có rảnh không? Nếu rảnh thì trực tiếp đến đi, hôm nay chú không có xếp ca trực nên sẽ đợi các cháu ở bệnh viện.”
Ôn Nhuận nhiều lần nói cảm ơn rồi mới cúp máy, ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn Diệp Hàn Thanh “Giờ chúng ta qua đó đi?”
Thần sắc Diệp Hàn Thanh có hơi lay động, Ôn Nhuận lại hỏi hắn thêm lần nữa, hắn mới dường như lấy lại tinh thần, gật gật đầu, trầm giọng nói: “Đi thôi”
Ôn Nhuận bèn thu dọn đồ đạc, đem theo quyền sổ nhỏ ghi chép lại tình trạng của Diệp Hàn Thanh rồi cùng hắn đi bệnh viện.
Đến bệnh viện thành phố phải mất hơn nửa tiếng đi xe, sau khi hai người đến bệnh viện thì gọi điện thoại liền bắt gặp một thân hình cao gầy, người đàn ông trung niên có đường nét khuôn mặt rõ ràng đi về phía họ. Người đàn ông xem ra khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, khí chất nhã nhặn. Ôn Nhuận nhìn thấy trên tấm danh thiếp viết “Triệu Trình”, lưỡng lự gọi một tiếng “chú Triệu”.
Triệu Trình vui vẻ đưa tay ra “Chào cháu, chú là Triệu Trình”.
Ôn nhuận bắt tay với ông, tự mình giới thiệu “Cháu là Ôn Nhuận”.
Bởi vì đeo khẩu trang nên giọng của cậu có hơi không rõ, Triệu Trình đánh giá cậu một chút, chần chừ nói: “Cháu không phải là minh tinh rất nổi tiếng kia sao…cháu là người nhà của cậu ấy?”
Ôn Nhuận gật gật đầu, ánh mắt lộ ra chút ngại ngùng.
Triệu Trình nhìn hai người bọn họ một cái, may là hai người đi từ cửa bên, người quanh đây không nhiều, ông quét mắt một vòng xung quanh, nói với cả hai: “Đi theo chú. Đừng để người khác phát hiện. Ánh mắt người trong bệnh viện hỗn tạp, bị người khác nhận ra lại dẫn tới rối loạn”.
Ôn Nhuận gật đầu, thấp thỏm cố gắng đẩy Diệp Hàn Thanh ra sau mình.
Triệu Trình dẫn hai người họ vào phòng làm việc của mình, sau khi đóng chặt cửa, ông mới nói với Ôn Nhuận: “Sẽ không có người vào đây đâu, các cậu ở chỗ này đi.”
Nói cảm ơn xong Ôn Nhuận mới tháo mũ và khẩu trang xuống.
“Trạng thái có vẻ tốt hơn nhiều so với trước đây, cháu kéo ống quần lên để chú xem trước cái chân cho cháu.” Nói chuyện liên quan đến chuyên môn, ông ấy liền thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói.
Thân thể Diệp Hàn Thanh căng cứng, môi gắt gao mím chặt, giống như đang cố gắng khắc chế cái gì đó, lúc Ôn Nhuận không nhịn nổi nữa mà muốn giúp hắn thì thấy hắn chậm rãi khom lưng xuống, tự mình xoắn ống quần lên, lộ ra vị trí dưới đầu gối.
Làm xong tất thảy, hắn có chút không chịu nổi mà nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn. Ôn Nhuận đứng sau lưng hắn, hai tay đặt lên hai vai lặng im trấn an hắn.
“Mấy năm nay cậu không chăm sóc cái chân này đúng không?” Triệu Trình lần lượt kiểm tra hai chân của hắn, ngữ khí nghiêm khắc nói: “Ỷ vào tuổi của mình còn trẻ, thật là quá không coi trọng sức khỏe của mình rồi!”
Diệp Hàn Thanh không lên tiếng, Ôn Nhuận thấp thỏm dò hỏi: “Bây giờ còn kịp chữa trị không ạ?”
Triệu Trình lắc lắc đầu, lại than một tiếng “Thời gian quá lâu rồi, chú cũng không nắm chắc, chú để y tá dẫn cậu ấy đi làm điện cơ đồ trước.”
Ôn Nhuận gật đầu “Vậy cháu đi nộp viện phí”
“Thôi, chi phí chú giúp cháu đóng trước. Thủ tục để y tá đi làm đi. Con xuống lầu như vậy bị người khác nhận ra thì phiền phức lắm” Triệu Trình cản cậu lại nói.
Ôn Nhuận nghĩ cũng phải, có chút áy náy nói: “Khiến chú thêm phiền phức rồi ạ.”
“Không có gì, chú với Cố Tư Niên là bạn học với nhau, cũng xem như là trưởng bối của mấy đứa rồi, không cần phải khách sáo như vậy với chú”.
“Trông chú không giống người đồng trang lứa với cậu”. Từ lúc gặp mặt Ôn Nhuận đã nghĩ như vậy rồi. Cố Tư Niên bốn mươi lăm tuổi rồi, thoạt nhìn khoảng bốn mươi rồi nhưng Triệu Trình trông như chỉ mới ba mươi lăm ba mươi sáu là cùng.
“Nhìn chú trẻ tuổi hơn ông ta nhiều đúng không?” Triệu Trình đột nhiên hạ giọng hỏi.
Ôn Nhuận gật đầu, “Chú nhìn qua chỉ ba mươi sáu thôi”.
Triệu Trình nét mặt rạng rỡ “Trông có vẻ trẻ vậy thôi chứ thực ra chú đã bốn mươi hai rồi”.
Ôn Nhuận kinh ngạc đánh giá ông, nhận ra khóe mắt chân mày xác thực đã có nếp nhăn nhỏ rồi, chỉ là da dẻ rất tốt, nhìn qua trẻ hơn rất nhiều.
Hai người đang nói chuyện thì y tá đứng bên ngoài gõ cửa.
Ôn Nhuận nắm tay Diệp Hàn Thanh nói: “Em sẽ ở đây đợi anh”. Nói xong cậu bèn núp sau tấm rèm.
Sau khi nhận được sự cho phép, y tá tiến vào cầm lấy tờ đơn của Triệu Trình, dẫn Diệp Hàn Thanh xuống lầu.
Người đi rồi, Ôn Nhuận bước ra từ sau tấm rèm, ánh mắt có hơi lo lắng “Tình trạng chân của anh ấy rất không tốt sao?”
“Năm năm bỏ mặc không quan tâm, bắp thịt đều bắt đầu teo lại rồi”. Triệu Trình nói: “Cậu ấy quá bướng bỉnh, nếu như sớm đồng ý làm phẫu thuật, chú vẫn nắm chắc nửa phần chữa trị. Sau đợt tông xe đó, thần kinh bắp chân của cậu ấy bị đè lên do chấn thương bên ngoài, gần nửa thần kinh đều bị tổn hại rồi, nếu như kịp thời phẫu thuật, cắt bỏ phần thần kinh bị đè ép hoại tử, sau đó kết hợp với liệu pháp châm cứu điện của y học cổ truyền để kích thích lên vùng tổn thương thì các dây thần kinh đã có khả năng chữa trị.”
“Nhưng lại kéo dài đến bây giờ, thần kinh trên bắp chân chắc hẳn đã bị tổn hại rồi” Triệu Trình nói: “Có phải chân của cậu ấy không còn cảm giác gì nữa không?”
Trong lòng Ôn Nhuận trầm xuống, ngập ngừng gật đầu “Vậy một chút biện pháp cũng không có sao? Anh ấy mới vừa nghĩ thông suốt mà đồng ý tiếp nhận trị liệu…”. Nếu như ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có vậy thì anh ấy sẽ rất thất vọng.
Nói đến cùng Diệp Hàn Thanh đồng ý bắt đầu trị liệu lại, vẫn là ôm kỳ vọng muốn đứng lên một lần nữa, nếu như một chút hy vọng đều không có, cậu ngược lại mong lúc đầu hắn đừng đồng ý trị liệu. Tránh cho có được hy vọng rồi lại thất vọng.
“Cũng không phải là hoàn toàn mất hết hy vọng” Triệu Trình an ủi: “Đợi bọn họ làm xong điện cơ đồ, chú xem trước rồi nói sau. Chú biết lúc trước còn có hai vị bác sĩ đông y khá giỏi đã khám qua cho cậu ấy, nếu như thần kinh không hoại tử hoàn toàn kết hợp liệu với pháp châm cứu điện, vẫn có hy vọng xoay chuyển. Chỉ cần có thể kích thích thần kinh hồi phục hoạt động sẽ có cơ hội phẫu thuật”.
“Chỉ có điều quá trình này đòi hỏi mất rất nhiều thời gian cũng rất đau đớn, các cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”. Triệu Trình nhìn cậu “Bình thường chắc cháu bận lắm? Chú nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân tương tự như vậy, có người thân chăm sóc bên cạnh cũng chưa hẳn sẽ chống đỡ được đến cuối cùng”.
“Cháu sẽ sắp xếp thời gian ổn thỏa”. Ôn Nhuận cười nói “Chỉ cần có hy vọng chữa khỏi, cháu sẽ ở bên cạnh anh ấy”.
Ánh mắt Triệu Trình khẽ động, không nói thêm gì nữa, ông ngồi xuống trước máy tính, nhập tên của Diệp Hàn Thanh để tra, điện cơ đồ của Diệp Hàn Thanh đã chuyển tới hệ thống rồi, ông xem một hồi, sắc mặt nhẹ nhõm dần trì trệ xuống.
Ôn Nhuận không dám lên tiếng quấy nhiễu ông, nín thở chờ đợi. Cho đến khi Diệp Hàn Thanh làm xong điện cơ đồ quay trở lại, ánh nhìn của ông mới rời khỏi màn hình máy tính.
“Tình hình của cháu có hơi nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chú”. Triệu Trình nói: “Tình trạng thần kinh tổn hại nghiêm trọng, chức năng vận động M mức 1, bắp thịt có hơi co rút. Rối loạn chức năng cảm giác S mức 1, chỉ tồn tại cảm giác đau đớn ở mức sâu”.
“Tình hình hiện tại tạm thời không thể tiến hành phẫu thuật. Nếu muốn tiến hành phẫu thuật thì ít nhất chức năng vận động và rối loạn chức năng cảm giác phải từ mức 2 trở lên”.
Diệp Hàn Thanh cau mày, ngón tay đang nắm chặt buông lỏng một chút “Không được thì thôi vậy”.
“Lúc nãy không phải chú nói rằng liệu pháp châm cứu điện có thể kích thích lên thần kinh hoạt động sao?” Ôn Nhuận gấp gáp hỏi
Triệu Trình gật đầu: “Đây là chuyện mà chú sắp nói tiếp đây, nếu muốn làm phẫu thuật, bắt buộc phải tiến hành liệu pháp châm cứu điện, đợi khôi phục thần kinh hoạt động, sau khi đạt đến điều kiện phẫu thuật rồi sẽ tiến hành phẫu thuật”.
Ông nhìn hai người, ngữ khí có hơi trầm trọng, “Nếu như hồi phục tốt, tỷ lệ phẫu thuật thành công cao nhất là năm mươi phần trăm”. Ôn Nhuận còn chưa kịp vui vẻ thì ông lại tiếp tục nói: “Nhưng nếu như phẫu thuật thất bại sẽ có khả năng ảnh hưởng tới chức năng thần kinh của bắp đùi. Dưới tình huống tồi tệ đó có thể bị cưa chân”.
“Các cháu phải suy nghĩ cẩn thận”.
Ôn Nhuận trợn to mắt, môi hơi run rẩy, thật lâu sau sắc mặt tái nhợt nói cảm ơn “Cảm ơn chú, chúng cháu sẽ suy xét cẩn trọng”.
“Hôm nay chúng ta về trước đi?” Cậu nói với Diệp Hàn Thanh.
“Cứ thử đi”. Diệp Hàn Thanh nắm chặt tay của cậu, nói với Triệu Trình: “Cháu thử trước liệu pháp châm cứu điện, nếu như có hiệu quả thì lại đến tìm chú”.
Ôn Nhuận theo bản năng nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà”. Diệp Hàn Thanh chặn lại câu nói của cậu, “Nếu đã quyết định thử rồi thì đừng dễ dàng từ bỏ. Em đã quên những gì em nói hôm qua rồi sao?”
Ánh mắt Ôn Nhuận khẽ run, cậu đã nói, chỉ cần là quyết định của hắn, cậu đều sẽ ủng hộ.
“Được”. Ôn Nhuận ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa lên hai chân của hắn: “Vậy chúng ta làm liệu pháp châm cứu điện trước”.
Diệp Hàn Thanh xoa đầu cậu “Hơn nữa chú Triệu cũng đã nói rồi, trong tình huống xấu nhất mới phải cưa chân, đúng không?” Hắn nhìn Triệu Trình.
Triệu Trình bất đắc dĩ gật đầu “Phải. Liệu pháp châm cứu điện là cách trị liệu thận trọng. Các cháu có thể bắt đầu trước. Còn về chuyện có muốn làm phẫu thuật hay không có thể từ từ suy nghĩ”.
Ba người đạt được nhận thức chung, Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh từ biệt rời đi trước.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Ôn Nhuận lại liên hệ với hai vị bác sĩ đông y già. Hai vị bác sĩ đông y mà Trần Trăn giới thiệu này không những y thuật giỏi mà còn theo kịp thời đại, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng rất dễ dàng để bắt chuyện. Lúc trước Ôn Nhuận dùng gói thuốc để ngâm chân cho Diệp Hàn Thanh và phương pháp mát xa bằng tay đều là do hai người ấy truyền dạy.
Sau khi Ôn Nhuận dò hỏi cách nghĩ của Diệp Hàn Thanh, bèn đưa hắn vào nhóm ba người sau đó gửi kiến nghị của Triệu Trình vào nhóm.
Sau khi hai vị trung y thảo luận một lượt, cuối cùng quyết định để bác sĩ Tần ở thành phố bên cạnh đến khám và chữa trị cho Diệp Hàn Thanh. Tên đầy đủ của bác sĩ Tần là Tần Hiếu, sáu mươi sáu tuổi, ông cụ tinh thông đạo dưỡng sinh, nhìn thoáng qua chỉ mới hơn năm mươi tuổi. Khi bác sĩ Tần còn trẻ, ông được chẩn đoán tại Bệnh viện Y học Cổ truyền Thành phố B. Y thuật cao siêu, danh tiếng lại rất tốt. Sau khi về hưu thì dưỡng lão ở thành phố bên cạnh, rất ít khi khám bệnh cho người khác nữa, cơ bản đều phải có người quen giới thiệu thì ông ấy mới đích thân đi chẩn khám.
Lần này đồng ý qua đây cũng là nể mặt Ôn Nhuận và Trần Trăn.
Vốn dĩ Ôn Nhuận muốn để tài xế đi đón ông ấy, nhưng bác sĩ Tần từ chối, tự mình lập tức thu dọn hành lý đến thành phố B.
Từ thành phố bên cạnh đi xe đến đây mất hơn ba tiếng đồng hồ, lúc Tần Hiếu đến đã là hơn ba giờ chiều, Ôn Nhuận đợi dưới lầu, chào đón người tới.
Lần đầu tiên bác sĩ Tần nhìn thấy cậu liền vui vẻ “Cháu thật sự là minh tinh rất nổi kia. Ông cứ tưởng chỉ là trùng tên thôi, cháu gái của ông rất thích cháu đấy!”
Cụ ông người tuy già nhưng tâm không già, các loại trang thiết bị điện tử đều chơi rất thành thục, Ôn Nhuận còn nhìn thấy một vài tấm ảnh ông cùng cháu gái ra ngoài đi du lịch mà ông đưa lên vòng bạn bè, không ngờ lại là fan của cậu.
Ôn Nhuận nhận lấy hành lý của cụ ông, ranh ma nói: “Lát nữa cháu sẽ gửi cho ông thật nhiều tấm có chữ ký để ông đem về tặng cho mọi người”.
“Vậy tốt quá rồi”. Bác sĩ Tần vui tươi hớn hở, vuốt chòm râu “Ông đang rầu vì không biết nên tặng cái gì vào ngày sinh nhật của nó”.
Hai người vừa cười nói vừa lên lầu, phòng cho khách đã sớm dọn dẹp sạch sẽ, Ôn Nhuận đặt hành lý của ông cụ xong mới dò hỏi có cần ăn bữa cơm trước hay không. Bác sĩ Tần lại khoát khoát tay “Giờ này không sớm cũng không muộn mà ăn cái gì, để ta xem chân của cậu ấy trước”.
Diệp Hàn Thành đợi bên cạnh, nhìn thấy ông ấy muốn nhìn bèn lẳng lặng xoắn ống quần lên.
Bác sĩ Tần ngồi xổm ở đó, cầm hai chân của hắn mà ấn khắp nơi, mỗi lần ấn xuống chỗ nào đều hỏi phản ứng của hắn. Mỗi lần như vậy Diệp Hàn Thanh đều lắc đầu “Không có cảm giác”
Cụ ông thở dài một hơi “Người trẻ tuổi không nên giận dỗi cơ thể của mình. Cái chân này của cháu, bây giờ chữa đã rất khó rồi. Ông châm cho cháu một mũi kim trước, gói thuốc cũng phối mới lại, thử trước một tháng, nếu như có một chút cảm giác, vậy thì có thể tiếp tục, nếu không ta cũng chẳng còn cách nào khác”.
Sắc mặt Diệp Hàn Thanh bất động, gật đầu đáp lại “Vậy thử thôi, làm phiền rồi”.
Bác sĩ Tần lắc lắc đầu, đi tới phòng khách xách tới cái rương nhỏ của mình, bên trong đựng toàn là dụng cụ châm cứu cần thiết, ông cụ rửa tay khử độc trước mới để Diệp Hàn Thanh thả lỏng cơ thể nằm xuống, sau khi lau qua cho hắn một lần rượu cồn mới nhấc lấy cây châm mảnh nhanh chóng lần theo huyệt vị đâm xuống.
Động tác của cụ ông vừa nhanh vừa chuẩn, hai cẳng chân chưa tới mười phút đều đã được châm rồi, ngân châm trên cẳng chân được châm đầy các huyệt đạo, sau đó ông cụ lại lấy bút viết mấy bài thuốc để Ôn Nhuận đi bốc thuốc.
Ôn Nhuận đưa đơn thuốc cho Dư Bưu để anh ta đi mua. Còn mình thì ở lại bên cạnh Diệp Hàn Thanh.
Châm cứu vốn dĩ không đau huống chi chân của Diệp Hàn Thanh đã sớm mất đi tri giác, lúc này càng không có cảm giác đau đớn, chỉ là không được nhúc nhích mà nằm tại một chỗ bốn mươi phút quả thực là sự giày vò.
Ôn Nhuận sợ hắn buồn chán nên ở bên cạnh hắn trò chuyện. Bác sĩ Tần ngồi bên cạnh xem đến vui mắt “Cậu ấy không phải là đứa nhỏ, châm cứu còn phải có người dỗ à?”
Ôn Nhuận ngượng ngùng dẫu môi, đặt điện thoại vào trong tay Diệp Hàn Thanh để hắn tự tiêu khiển.
“Cháu không quay phim sao? Ta nghe cháu gái nói cháu đang quay phim cho tổ kịch nào đó?” Bác sĩ Tần ngược lại rất bình tĩnh, tuổi tác cao không tránh khỏi nói nhiều hơn chút, hơn nữa ấn tượng của ông cụ đối Ôn Nhuận lại rất tốt, liền nâng một tách trà, không ngừng lôi kéo cậu trò chuyện.
“Cháu xin phép hai ngày nghỉ để quay về, tối ngày mai lại phải mau chóng quay về đoàn làm phim rồi”.
Ánh mắt bác sĩ Tần quét qua quét lại trên hai người một hồi lâu, bỗng nhiên ghé sát vào hỏi nhỏ: “Các cậu là một đôi à?”
Ôn Nhuận sửng sốt một chút, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Cậu không ngờ rằng bác sĩ Tần đã nhìn ra được nhanh như vậy, nhìn vào mắt ông cụ không hề có cảm xúc chán ghét nào bèn ngập ngừng gật đầu đáp: “Dạ phải”
“Yên tâm đi, ông gặp qua nhiều tình yêu đồng tính rồi, chả có gì là không chấp nhận được”. Bác sĩ Tần khoát khoát tay, cười xấu xa: “Hồi đó khi ông còn trẻ, rất nhiều người tìm đến ông mua thuốc để bảo dưỡng chỗ đó đấy”. Ông ra dấu một chút, xem xét Ôn Nhuận cười: “Hôm khác ông kê cho cháu một gói, theo như người bệnh đã dùng qua đều nói hiệu quả cũng được lắm, người trẻ tuổi, phải sớm bảo dưỡng thì khi già rồi mới không phải chịu khổ…”
“…” Không ngờ tùy tiện nói chuyện phiếm lại có thể nói đến loại chủ đề này, Ôn Nhuận ngượng đỏ mặt nhưng nghĩ đến cụ ông nói cũng không sai liền khẽ cắn môi đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Sau khi châm cứu bốn mươi phút, bác sĩ Tần lại dặn Ôn Nhuận cứ căn cứ theo thủ pháp ông dạy trước đây mà xoa bóp cho Diệp Hàn Thanh. Tay của Ôn Nhuận rất ổn định, động tác rất tiêu chuẩn, sau khi ấn đủ ba mươi phút, bác sĩ Tần mới gật đầu “Thủ pháp vẫn khá chuẩn, sau này nếu con ở nhà thì để con ấn đi”.
Ôn Nhuận xoa mồ hôi trên trán, gật đầu đáp lại.

Bác sĩ Tần tạm thời ở lại phòng dành cho khách, bởi vì Diệp Hàn Thanh bắt đầu chữa trị chân nên Ôn Nhuận quả thật không yên tâm lắm, lại mặt dày gọi điện cho đạo diễn xin nghỉ thêm hai ngày, đợi quá trình trị liệu đi vào quỹ đạo sẽ quay về đoàn phim.
Dư Bưu đã mua về toàn bộ dược liệu mà bác sĩ Tần yêu cầu, bởi vì liệu pháp châm cứu điện còn cần phải kết hợp với trang bị xung điện, Ôn Nhuận lại nhờ quan hệ của Triệu Trình để chuẩn bị mua một thiết bị đặt ở nhà. Một căn phòng trống được mở ra đặc biệt trên tầng hai để làm phòng trị liệu.
Về sau Diệp Hàn Thanh mỗi buổi chiều trị liệu điện châm một tiếng, tiếp tục xoa bóp và ngâm chân trong thuốc đông y. Ôn Nhuận ở bên cạnh hai ngày trong toàn bộ quá trình, nhìn thấy Diệp Hàn Thanh đã thích ứng với mọi thứ, tâm tình gần như không còn bài xích nữa mới không thể không chạy về đoàn phim.
Trước khi đi, cậu đặc biệt mời đến một bảo mẫu, lúc trước cậu và Diệp Hàn Thanh không thích có bảo mẫu trong nhà, chỉ có nhân viên đúng giờ mới đến nhà để làm vệ sinh. Hiện giờ bác sĩ Tần ở đây, Ôn Nhuận sợ ông cụ sinh hoạt không tiện, vì vậy cậu đã mời đến một bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày riêng biệt của cụ ông.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Ôn Nhuận mới lưu luyến không nỡ mà chuẩn bị rời khỏi “Không bao lâu nữa thì bộ phim này sẽ *hong khô thẻ tre rồi, quay xong bộ này em sẽ tạm thời không nhận phim mới nữa, sẽ luôn ở bên cạnh anh”.
*Hong khô thẻ tre: Ví với việc viết xong một tác phẩm hoặc làm xong một việc gì đó. Ở đây có nghĩa là quay xong phim.
Diệp Hàn Thanh bật cười, “Anh cũng không phải là đứa nhỏ, cứ lấy sự nghiệp của em làm trọng trước, nếu không Trịnh Tuyên lại lải nhải suốt. Nếu em vẫn chưa yên tâm, buổi tối gọi video cho anh, được không?”
Trong lòng Ôn Nhuận có tính toán riêng nên cũng không khăng khăng nữa, nói: “Được, vậy buổi tối gọi video cho anh”
Tới đón Ôn Nhuận là Trịnh Tuyên và người đại diện mới – Khuất Tố. Lần này Ôn Nhuận quay lại đoàn phim sẽ do Khuất Tố đồng hành cùng cậu. Khuất Tố giỏi ăn nói, tính cách Ôn Nhuận lại tốt nên hai người có thể làm quen với nhau rất nhanh. Trước khi lên máy bay, ba người dùng bữa cơm bình dị bên ngoài sân bay, Trịnh Tuyên trịnh trọng giao Ôn Nhuận cho Khuất Tố để cô chăm sóc cậu thật tốt, đặc biệt là phòng cháy, chống trộm, phòng luôn cả Diệp Hàn Thanh, ngàn vạn lần đừng để truyền ra những tấm ảnh không nên truyền hoặc vụ tai tiếng gì.
Biểu cảm Khuất Tố phấn khích vô cùng, Ôn Nhuận ở một bên nín cười, kết quả vừa đảo mắt liền bị Trịnh Tuyên giáo huấn “Bản thân cậu cũng phải chú ý một chút, Diệp Hàn Thanh không hiểu chuyện, cậu cũng nên hiểu chuyện một chút, ngày hôm nay đi đến bước này không dễ dàng gì, đừng để tùy tiện bị hủy đi. Nếu như thật sự muốn công khai, cũng phải lưu lại từng bước một đường lui cho mình, tận lực giảm thiểu tổn thất, biết chưa?”
Hắn ta thật sự sợ Diệp Hàn Thanh lén phén, Ôn Nhuận hồ đồ ngốc nghếch mà công khai thật, vậy thì hắn ta ở bên Mỹ phỏng chừng sẽ tức đến tim vọt ra ngoài mà bệnh mất.
Sau khi từ biệt Trịnh Tuyên, Ôn Nhuận và Khuất Tố nhanh chóng lên máy bay chạy về thành phố Y.
Bởi vì xin nghỉ bốn ngày, phân cảnh của cậu bị lùi lại không ít. Sau khi quay trở lại liền bắt đầu quay phim bất kể ngày đêm, chỉ có buổi tối sắp xếp được một ít thời gian gọi video cho Diệp Hàn Thanh.
Mà Diệp Hàn Thanh ở bên này, sau khi Ôn Nhuận rời khỏi, việc điều trị vẫn được tiến hành một cách bài bản. Ban ngày tới công ty, buổi chiều sau khi tan làm thì trị liệu điện châm cộng với xoa bóp thêm tắm thuốc liên tục, bác sĩ Tần ở lâu tại nhà, tận chức tận trách trị liệu cho hắn.
Có thể là bởi vì tắm thuốc nên dạo gần đây Diệp Hàn Thanh không những ngủ rất ngon mà cả người tinh thần cũng khoan khoái. Sau khi xử lý hiệu quả đống việc tích lũy ở công ty, Diệp Hàn Thanh lại dành thời gian đến Diệp gia.
Diệp gia hiện giờ chỉ còn lại một mình Diệp Mậu khai, phần lớn người giúp việc đều bị cho thôi việc, chỉ còn lại lác đác vài người làm. Một mình Diệp Mậu Khai ngây ngô dại dại ở trong nhà, chỉ có Diệp Thu Nhuế lâu lâu đến thăm ông.
Hiện giờ Diệp Thu Nhuế đã hoàn toàn tiếp quản Diệp thị, Diệp Mậu Khai chuyển nhượng một nửa cổ phần trong tay cho cô. Thêm một nửa số cổ phần còn lại đủ để trói buộc Diệp Thu Nhuế tận tụy xuất lực cho Diệp thị, làm một người con gái hiếu thuận.
Một mình Diệp Mậu Khai ở trong nhà cũ cả ngày, ngay cả cửa cũng không dám bước ra.
Nếu chuyện dơ bẩn của Diệp gia đã truyền ra ngoài khiến mọi người đều biết, cho dù quen hay không quen cũng đều biết rằng Diệp Thu Đình là đứa con của kẻ khác, Diệp Mậu Khai bị chụp mũ xanh rồi.
Ông cảm thấy mất mặt.
Hơn nữa với cơ thể hấp hối này, ông thực sự không còn tinh thần và sức lực để gây sức ép với bất cứ thứ gì. Lần trước kỳ vọng đi tìm Diệp Hàn Thanh hòa hảo đã thất bại, thậm chí còn bị dọa sợ đến tiểu tiện cũng không thể khống chế, ông dường như đã hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Nhưng mà Diệp Hàn Thanh vẫn không buông tha cho ông.
Sau khi thấp thỏm lo âu hồi lâu, Diệp Hàn Thanh mang đến một đội nhân viên y tế tới cửa. Một bác sĩ mặc áo khoác trắng bước tới vây quanh giường bệnh của ông, có người giữ cánh tay cố gắng nâng ông lên.
“Các người muốn làm gì!” Diệp Mậu Khai hoảng sợ giãy dụa, ông nhìn về phía Diệp Hàn Thanh lãnh đạm ở cửa phòng, kêu la: “Mày là thứ nghiệt tử! Mày muốn làm gì! Để bọn họ thả tao ra!”
Bởi vì tức giận, đôi mắt ông trợn to, tròng trắng nổi đầy tơ máu, đôi môi nứt nẻ mở to phát ra tiếng mắng chửi không rõ ràng.
Thật giống với một người điên.
Diệp Hàn Thanh nói: “Thần kinh ba tôi có chút không ổn định, các người làm cẩn thận một chút, đừng kích động tới ông ấy”.
Hai mắt Diệp Mậu Khai như muốn nứt ra “Mày muốn đưa tao đến bệnh viện tâm thần? Mày dám! Tao không đi! Tao không đi!”
Nhưng mà ông giãy dụa càng kịch liệt thì những nhân viên y tế đó chỉ cảm thấy bệnh tình của ông càng nghiêm trọng, ngược lại còn dùng thêm sức để đè lại cánh tay vùng vẫy của ông, cưỡng chế đem người đi, đặt vào cáng cứu thương đưa lên xe.
“Ba, bác sĩ nói rồi, hiện giờ ba không thể kích động được”. Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn đi theo sau ông, nhìn thấy nhân viên y tế đóng cửa xe hắn mới lên xe, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tiễn ông đoạn đường cuối cùng”.
Xe cấp cứu của bệnh viện tâm thần chạy mở đường phía trước, xe của Diệp Hàn Thanh chạy theo sau.
Đợi đến bệnh viện tâm thần, Diệp Hàn Thanh trông thấy cửa lớn quen thuộc kia, cười lên lạnh lùng. Hắn làm xong thủ tục nhập viện cho Diệp Mậu Khai, cuối cùng đi nhìn ông một lần.
Diệp Mậu Khai khóc rống lên, chảy nước mũi nhận sai, “Ba sai rồi, là lỗi của ba, con đừng nhốt ba lại chỗ này…”
“Điều kiện chữa trị chỗ này không tệ”. Diệp Hàn Thanh cười lãnh đạm “Bệnh của ông chưa khỏi, vẫn nên ở lại chỗ này đi. Đợi bệnh tình khỏe rồi, tất nhiên sẽ được ra ngoài thôi.”
Diệp Mậu Khai nhìn thấy bộ dáng hắn không thèm để ý, nháy mắt lại thay đổi sắc mặt chửi ầm lên. Ông mắng cực kỳ khó nghe, thế nhưng ngay cả đuôi lông mày Diệp Hàn Thanh cũng chẳng nhăn một chút nào, chỉ cười lên một cách trào phúng, sau đó xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.