“Đừng giận chúng ta. Đây là vì lợi ích của làng,” thầy tu nói khi ông đóng nắp quan tài. Đó là điều đầu tiên mà ông ấy đã nói với Ico từ khi chuyến đi của họ bắt đầu, và cũng là điều cuối cùng.
Không có lời xin lỗi trong những lời nói của ông, không có lời khẩn cầu. Giọng nói phía sau tấm vải trùm vải đó điềm đạm và lạnh lùng.
Lợi ích của làng…
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy tức giận. Điều này không chỉ vì Toksa , Ico nghĩ với bản thân mình, nhớ lại thành phố đá cậu đã thấy từ khe núi. Thật không công bằng khi đổ lỗi lên toàn bộ tục lệ Hiến tế của làng. Đó không phải là lỗi của họ.
Bên trong cỗ quan tài rộng rãi. Ngồi, đầu cậu thậm chí không chạm đến phía trên, nhưng hai tay cậu đã bị cùm vào một cái gông gỗ đóng chặt vào mặt dưới của cỗ quan tài, buộc Ico phải đứng đưa lưng lên trước, quỳ xuống giống như một tên tội phạm bị đặt ở quảng trường làng như một lời cảnh báo đến những người khác.
Nhưng mình đã không làm bất cứ điều gì sai trái… phải không?
Có một cửa sổ nhỏ trên nắp cỗ quan tài, nhưng để nhìn ra, Ico phải vặn cổ đến nỗi nó nhanh chóng trở nên đau nhức và cậu phải từ bỏ. Vì vậy cậu đứng, lắng nghe những bước chân của thầy tu và hai người lính gác biến mất dần phía sau cậu.
Một lát sau, cậu cảm thấy những tiếng vang của sàn nhà chuyển động. Thầy tu và hai người lính gác đang rời đi.
Mình cô độc .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ico-lau-dai-trong-man-suong/3793382/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.