Những viên đá cuội nhỏ rơi xuống phía trên đầu cậu bé, kêu lanh canh trên sàn cát. Viên đầu tiên, sau đó một viên khác.
Cậu ngồi dậy, nhìn lên khung cửa sổ nhỏ đặt ở chỗ cao nhất của cái hang. Khung cửa sổ được đẽo từ đá, và mưa gió nhiều năm đã mài mòn cạnh của nó.
Một khuôn mặt xuất hiện.
“Suỵt! Này!” một giọng nói gọi xuống. “Tôi biết cậu ở trong đó!”
“Toto!” cậu bé trả lời với một nụ cười, tự hỏi làm sao bạn cậu có thể leo lên được lên cái cửa sổ như thế.
“Sao,” Toto nói, “đừng nói với tôi cậu vẫn đang ngủ nhé.”
Cậu vừa nằm nghiêng – không có nhiều thứ khác để làm.
“Cậu sẽ gặp rắc rối nếu họ bắt được cậu.”
Toto nhăn răng cười. “Tôi là chuyên gia chuyện này mà. Chẳng ai thấy tôi cả.”
“Cậu chắc chứ?”
“Này, cậu nên cảm ơn tôi. Tôi mang đến cho cậu vài thứ -”
Toto ném một túi vải trắng vào hang. Cậu bé vồ lấy và nhìn vào trong. Có một quả và một bọc bánh nướng.
“Cảm ơn!”
Toto cười toe. “Đừng để họ bắt được cậu ăn những thứ đó,” cậu khuyên. “Lão già mà họ sai chặn ngoài cửa sẽ mang chúng đi.”
“Ông ấy sẽ không làm thế.”
Những người canh gác cậu không thân thiện cho lắm, nhưng họ cũng không độc ác. Khi họ mang cho cậu ba bữa ăn một ngày hoặc đến để thắp một ngọn lửa trong lò sưởi của cậu vào những đêm giá lạnh, họ sẽ nhìn xuống sàn hoặc di chuyển về một bên – một cách sợ hãi, hối tiếc – và rời đi ngay khi công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ico-lau-dai-trong-man-suong/3793374/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.