Chương trước
Chương sau
Lúc tắt đèn đi, không biết nàng Thư suy nghĩ cái gì, mà tự nhiên mỉm cười, thật nghi ngờ......

Vài ngày sau đấy, mỗi lần hắn gọi tôi đều tắt máy không nghe, Minh thở dài nằm trên ghế sofa, để một tay lên chán suy nghĩ miên man, đúng lúc Nhật vô tình vui vẻ huýt sao đi qua, thấy hắn như vậy cậu ta càng tươi hơn, hỏi

-' sao rồi, không gọi được cho nàng lại cảm thấy cơ thể bức bối à người anh em =]]]* '

-' bức bối con khỉ, cậu muốn đi chơi thì cút đi nhanh đi, đứng lì đấy muốn ve vãn cái gì???'

Nhật nghe hắn nói mà xị mặt xuống

-' không cần cậu phải tốn calo đuổi vậy đâu, tôi chưa vội đến thế ' tiếp đó cười gian tà, nói tiếp

-' thế cậu vẫn chưa liên lạc được cho Linh cô nương à???? Nếu lo lắng sao không mua vé máy bay làm một chuyến về Việt Nam đi '

Minh hơi ngước mặt lên nhìn Hoàng Nhật, lạnh nhạt nói

-' Tôi chưa rảnh như cậu, chắc đồ lợn kia lại ham vui nên mới vậy '

Nhật tiện tay cầm miếng bánh trên bàn cho lên mồm ăn, nghe hắn nói vậy lại cảm thấy nực cười

-' cậu lòng nghĩ với lời nói sao lại khác nhau một trời một vực như thế, không phải cậu thích Linh tiểu thư từ rất lâu rồi sao ????'

Hắn không phủ nhận lời nói của Nhật, chỉ nhẹ giọng nói

-' ừ '

-' vậy quay trở về đi, tình cảm của cậu giữ mãi trong lòng cũng thật vô vị, điều cậu muốn cậu lại không thể mạnh dạng nói ra, thì làm sao cô nhóc kia có thể hiểu cậu được đây????? '

Hắn cũng đã suy nghĩ về điều này rất nhiều, không phải hắn không thích thú nhận tình cảm với tôi, chỉ là.....chỉ là

-' Tôi sợ cô ấy không thích tôi, nếu vậy....sau này chúng tôi có thể nói chuyện được thoải mái với nhau được tiếp???? Điều đó là không thể '

Hoàng Nhật bật cười

-' Minh bạn tôi đây sao????, cậu sợ...hahaha không ngờ rằng cũng có ngày cậu cảm thấy sợ =]]]* Tôi đang nghe chuyện cười gì thế này, thôi nào đừng đùa vậy....:)))'

Minh nhìn kẻ tưng tửng trước mặt, hắn cau mày, tiện tay cầm chiếc gối tựa ném thẳng mặt Nhật, khiến cậu ta ngậm mồm dơ tay đầu hàng, sau đó chuồn nhanh đi mất......

Tên kia đi căn nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu, hắn nhớ trước kia khi mới chuyển đến gần nhà tôi, đó là thành quả hắn phải tốn rất nhiều công sức để có được, từ khi mẹ hắn mất hắn dường như tuyệt vọng với mọi thứ, cảm giác cô đơn, sự tức giận, sự ghê tởm lấn chiếm suy nghĩ của Minh, khiến hắn không muốn ở lại cái căn nhà của người đàn ông đó nữa, ông ta là người gián tiếp cướp đi mạng sống người mẹ yêu quý nhất của hắn, cố gắng mãi hắn mới được rời khỏi đó , do chuyển đến hôm đầu tiên lạ nhà hắn gần như bị mất ngủ, lúc khóe mắt dần dần nặng chĩu, thì tự nhiên phòng bên cạnh có tiếng nhạc vang to, dồn dập chui hết vào tai hắn, cả cơ thể lăn đi lăn lại mãi cũng không giảm bớt âm thanh được chút nào, bực mình với cái căn nhà dẫn âm tốt như thế này, hắn bước ra ngoài hành lang định phàn nàn vài câu, khi ra phía ban công, chỉ thấy một cô nhóc mặc chiếc áo hình con lợn ( mọi người đã hiểu biệt danh lợn của Linh từ đâu mà có chưa =]]]*) đang đứng lảm nhảm đủ thứ, nào là -' bà cô đáng ghét, thật tức chết đi được, chỉ không làm bài tập có một lần, có cần gọi điện lảm nhảm với mẹ tôi vậy không '

-'cầu cho con bà cũng học dốt như tôi...., à không, phải dốt hơn tôi '

-' hừ còn nói tôi ngu lâu dốt bền, thật tức chết, nếu tôi mà không đỗ vào được cánh cổng đại học, thì cầu cho con bà cũng rơi vào hoàn cảnh giống như tôi =]]]*'

-' Xời....!đừng tưởng làm giáo viên mà to nhé, hứ..... Tôi đây muốn sau này cũng Làm được '

-' Aaaaaa tôi hận, hận.....cực hận, ghét nhất những kẻ lắm mồm, tôi căm thù họ.....'

Hắn cũng phải bật cười, trong đầu hắn thầm nghĩ * chả ai tự ghét bản thân mình cả, thì ra cô ta bật nhạc to để hét lớn trút giận, đúng là đồ hàng xóm ồn ào * Hắn đang định lên tiếng thì đột nhiên mẹ tôi đi vào, tắt nhạc đi, còn mắng tôi một trận, khi mẹ tôi đi ra, tôi lại lặng lẽ vào phòng lấy bức tranh phác hoạ bà cô lên vẽ bậy, gấp tờ giấy đó thành máy bay rồi phi lung tung, nào ngờ rơi trúng nhà hắn, tôi còn lẳng lặng cho qua, sáng sớm hắn ra ban công thấy bức vẽ đó đứng cười ra cả nước mắt =]]]* ( xin lỗi do lo sợ mọi người sẽ cười chảy nước mắt giống Minh,nên hình ảnh phác họa đó mị sẽ dấu kín, ahihi một mình mị tự hưởng thụ nó thôi:))))

Tiếp đó hắn còn chuyển vào lớp tôi, một thời gian sau cứ có con nhóc chạy theo, đòi làm bạn với hắn, khi ấy hắn còn ngạo mạn không quan tâm, nhưng có lần cô ta tặng cho hắn kẹo mút =]]]* thì ra lại là con nhóc hàng xóm, lại còn là đứa con gái lười nhất lớp.

́ hắn vốn đã định từ chối thẳng tình, nhưng không biết hôm đó tại sao hắn lại không làm như vậy, tự nhiên nổi hứng muốn chêu đùa, cô nhóc đó ngây thơ chạy mất vài vòng xuống dưới căng tin chỉ để đổi kẹo mút vị hắn thích:D, thật nực cười....cho dù cô nhóc đó có mua tất cả số kẹo mút đấy thì chắc chắn cũng không tìm ra được vị hắn thích,....thật phí công, hắn đâu thích ăn kẹo mút, đồ ngọt hắn vốn không hề cảm thấy thích thú, nhưng khi thấy trên chán cô nhóc có lấm tấm vài giọt mồ hôi khiến hắn cảm thấy không đành lòng,với tạm chiếc kẹo vị cam, ấy vậy từ đó mỗi sáng sớm cô ấy đều tặng cho hắn vị đó..... quả thật ngốc nghếch.

Từ đó trở đi tự nhiên phía sau đều có một bóng dáng luôn theo sát hắn, khi ấy bị lũ bạn chêu, hắn còn cấm cô ta lại gần, thế mà ai đó còn mặt dày không thèm để tâm đến lời của hắn.....thật bực mình.

Có lần đang đi trên đường về nhà, cô ta đi lẽo đẽo phía sau....., hắn quay lại cau mày nói

-' tại sao cậu cứ thích đi theo tôi???, muốn tôi tuyển cậu làm ô sin ư...., xin lỗi tôi không muốn nhận một con lợn ăn hại đâu, bỏ cái ý định đó đi '

Cô nhóc đó nghe hắn nói vậy, chỉ mặt dày cười tươi, chu mồm lên cãi lại

-' Tôi là đang đi trên đường về nhà mình thôi, ai đi theo cậu...., có giỏi cậu đi đường khác đi, chứ đường này tôi đi quen rồi không đổi được đâu '

Hừm....nhìn cái dáng gầy nhom, tay còn trống vào hông, mặt mày hếch lên, ngẩng cao cổ nhìn hắn thản nhiên cãi,khiến hắn không khỏi liên tưởng đến mấy bà cô ngoài chợ chuyên đi cãi nhau tranh khách, rất mất hình tượng, hắn không muốn tốn sức cãi nhau với cô giữa đường, chỉ nói ngắn gọn

-' thôi được, tại tôi xui nên mới gần nhà với cậu, ai đi đường nấy ....' tiếp đó sải bước đi thật nhanh.

Vậy mà cô nhóc đó cố đi theo hắn, phía sau hắn còn nghe mang máng cô nói

-' này lớp trưởng cho tôi đi cùng đi mà,T.T phía trước có nhà mới nuôi chó dữ, lần trước tôi lỡ tiện tay ném đá trúng nó, giờ cứ thấy tôi nó lại sủa, tôi không dám qua đó một mình đâu, đi mà...chẳng lẽ cậu muốn nhìn tôi bị nó cắn cậu mới thoả mãn chắc...????'

Ha ha thì ra là sợ bị chó cắn =]]]* lại còn gan to chêu chó nhà nguời ta, cô nhóc này thật biết cách kể truyện hài, nhưng nghe vậy hắn lại càng đi nhanh hơn, sau đó còn đi vào một cái ngõ nhỏ trèo tường cắt cái đuôi phía sau kia, ấy vậy cô ta như có giác quan thứ sáu, tìm kiếm còn giỏi hơn việc học,mới nhảy qua đó lại thấy bản mặt cô ta phía trước, còn vui vẻ ra dáng chiến thắng

-' ahihi... Cậu không thắng được tôi đâu, ở chỗ này có ngõ ngách nào Tôi chưa chui thử, muốn bỏ rơi tôi???? Ha ha ha sao dễ vậy được '

-' thế lỗ chó cậu đã chui qua thử chưa????'

-'.......' cô cạn lời, không biết nói gì hơn vào lúc đó nữa....

Cô theo hắn đến tận quán đồ ăn vặt, nơi mà hắn thường xuyên lui tới, chỉ là hắn ghét cái cảm giác cô đơn khi phải về sớm đối mặt với cả căn nhà lạnh lẽo vắng bóng kia mà thôi........

Tuy đã theo hắn cả năm trời, ngày ngày bị hắn lạnh lùng bơ đi, ấy vậy cô ta còn chẳng buồn chán, vẫn một mực đòi làm bạn với hắn....

Có một lần hắn tình cờ gặp cô nhóc đó đang hát lung tung trong công viên, khi đó hắn đã cảm thấy cô nhóc này thật điên loạn, nhìn bóng dáng đang ngồi thản nhiên trên chiếc xích đu kia, hắn muốn lại gần, cô nhóc thấy hắn đi đến...., cô nói với hắn khá nhiều thứ, nhưng chủ yếu vẫn là oán trách hắn đã làm ngơ cô lâu như vậy =]]]* cái dáng ngồi men lì đó, giọng nói đó, những lời oán trách đó đã làm hắn bật cười. Lần đầu tiên hắn cười thoải mái như vậy...... đó là giây phút đầu tiên hắn muốn ở gần hơn với một người con gái ngoài mẹ hắn.

Từ lúc cô và hắn trở thành bạn, hai người vẫn luôn bên nhau như vậy.........

Hiện tại

Hắn là người con trai bước đến cuộc đời tôi, hắn che lấp đi những khuyết điểm của tôi.

Có ngày Minh vô tình nghe tôi kể cái vụ luộc rau bị nát, khi ấy hắn đã nghĩ ' thì ra cậu ta không giỏi công việc nấu ăn '

Đó là thời điểm hắn quyết định học một khoá nấu ăn.

Có người nói nấu ăn rất dễ, thế mà hắn lại chẳng thấy đơn giản chút nào, lúc mới học hắn còn không ít lần bị bỏng......., nhưng có một động lực khiến hắn phải cố gắng.

Cũng không biết rằng, từ khi nào hắn đã nhận ra một điều

Rung động là gì???

-'À thì ra đó là cảm giác con tim đập điên loạn khi cô ấy ở bên cạnh tôi '

Hạnh phúc là gì????

-' đó là lúc cô ấy chỉ nhìn thấy tôi mới cười '

Vậy tình yêu là gì???????

-' đó là cảm giác hạnh phúc khi thấy cô ấy cười với tôi '
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.