Hắn cũng phải bật cười, trong đầu hắn thầm nghĩ * chả ai tự ghét bản thân mình cả, thì ra cô ta bật nhạc to để hét lớn trút giận, đúng là đồ hàng xóm ồn ào * Hắn đang định lên tiếng thì đột nhiên mẹ tôi đi vào, tắt nhạc đi, còn mắng tôi một trận, khi mẹ tôi đi ra, tôi lại lặng lẽ vào phòng lấy bức tranh phác hoạ bà cô lên vẽ bậy, gấp tờ giấy đó thành máy bay rồi phi lung tung, nào ngờ rơi trúng nhà hắn, tôi còn lẳng lặng cho qua, sáng sớm hắn ra ban công thấy bức vẽ đó đứng cười ra cả nước mắt =]]]* ( xin lỗi do lo sợ mọi người sẽ cười chảy nước mắt giống Minh,nên hình ảnh phác họa đó mị sẽ dấu kín, ahihi một mình mị tự hưởng thụ nó thôi:))))
Tiếp đó hắn còn chuyển vào lớp tôi, một thời gian sau cứ có con nhóc chạy theo, đòi làm bạn với hắn, khi ấy hắn còn ngạo mạn không quan tâm, nhưng có lần cô ta tặng cho hắn kẹo mút =]]]* thì ra lại là con nhóc hàng xóm, lại còn là đứa con gái lười nhất lớp.
́ hắn vốn đã định từ chối thẳng tình, nhưng không biết hôm đó tại sao hắn lại không làm như vậy, tự nhiên nổi hứng muốn chêu đùa, cô nhóc đó ngây thơ chạy mất vài vòng xuống dưới căng tin chỉ để đổi kẹo mút vị hắn thích:D, thật nực cười....cho dù cô nhóc đó có mua tất cả số kẹo mút đấy thì chắc chắn cũng không tìm ra được vị hắn thích,....thật phí công, hắn đâu thích ăn kẹo mút, đồ ngọt hắn vốn không hề cảm thấy thích thú, nhưng khi thấy trên chán cô nhóc có lấm tấm vài giọt mồ hôi khiến hắn cảm thấy không đành lòng,với tạm chiếc kẹo vị cam, ấy vậy từ đó mỗi sáng sớm cô ấy đều tặng cho hắn vị đó..... quả thật ngốc nghếch.
Từ đó trở đi tự nhiên phía sau đều có một bóng dáng luôn theo sát hắn, khi ấy bị lũ bạn chêu, hắn còn cấm cô ta lại gần, thế mà ai đó còn mặt dày không thèm để tâm đến lời của hắn.....thật bực mình.
Có lần đang đi trên đường về nhà, cô ta đi lẽo đẽo phía sau....., hắn quay lại cau mày nói
-' tại sao cậu cứ thích đi theo tôi???, muốn tôi tuyển cậu làm ô sin ư...., xin lỗi tôi không muốn nhận một con lợn ăn hại đâu, bỏ cái ý định đó đi '
Cô nhóc đó nghe hắn nói vậy, chỉ mặt dày cười tươi, chu mồm lên cãi lại
-' Tôi là đang đi trên đường về nhà mình thôi, ai đi theo cậu...., có giỏi cậu đi đường khác đi, chứ đường này tôi đi quen rồi không đổi được đâu '
Hừm....nhìn cái dáng gầy nhom, tay còn trống vào hông, mặt mày hếch lên, ngẩng cao cổ nhìn hắn thản nhiên cãi,khiến hắn không khỏi liên tưởng đến mấy bà cô ngoài chợ chuyên đi cãi nhau tranh khách, rất mất hình tượng, hắn không muốn tốn sức cãi nhau với cô giữa đường, chỉ nói ngắn gọn
-' thôi được, tại tôi xui nên mới gần nhà với cậu, ai đi đường nấy ....' tiếp đó sải bước đi thật nhanh.
Vậy mà cô nhóc đó cố đi theo hắn, phía sau hắn còn nghe mang máng cô nói
-' này lớp trưởng cho tôi đi cùng đi mà,T.T phía trước có nhà mới nuôi chó dữ, lần trước tôi lỡ tiện tay ném đá trúng nó, giờ cứ thấy tôi nó lại sủa, tôi không dám qua đó một mình đâu, đi mà...chẳng lẽ cậu muốn nhìn tôi bị nó cắn cậu mới thoả mãn chắc...????'
Ha ha thì ra là sợ bị chó cắn =]]]* lại còn gan to chêu chó nhà nguời ta, cô nhóc này thật biết cách kể truyện hài, nhưng nghe vậy hắn lại càng đi nhanh hơn, sau đó còn đi vào một cái ngõ nhỏ trèo tường cắt cái đuôi phía sau kia, ấy vậy cô ta như có giác quan thứ sáu, tìm kiếm còn giỏi hơn việc học,mới nhảy qua đó lại thấy bản mặt cô ta phía trước, còn vui vẻ ra dáng chiến thắng
-' ahihi... Cậu không thắng được tôi đâu, ở chỗ này có ngõ ngách nào Tôi chưa chui thử, muốn bỏ rơi tôi???? Ha ha ha sao dễ vậy được '
-' thế lỗ chó cậu đã chui qua thử chưa????'
-'.......' cô cạn lời, không biết nói gì hơn vào lúc đó nữa....
Cô theo hắn đến tận quán đồ ăn vặt, nơi mà hắn thường xuyên lui tới, chỉ là hắn ghét cái cảm giác cô đơn khi phải về sớm đối mặt với cả căn nhà lạnh lẽo vắng bóng kia mà thôi........
Tuy đã theo hắn cả năm trời, ngày ngày bị hắn lạnh lùng bơ đi, ấy vậy cô ta còn chẳng buồn chán, vẫn một mực đòi làm bạn với hắn....
Có một lần hắn tình cờ gặp cô nhóc đó đang hát lung tung trong công viên, khi đó hắn đã cảm thấy cô nhóc này thật điên loạn, nhìn bóng dáng đang ngồi thản nhiên trên chiếc xích đu kia, hắn muốn lại gần, cô nhóc thấy hắn đi đến...., cô nói với hắn khá nhiều thứ, nhưng chủ yếu vẫn là oán trách hắn đã làm ngơ cô lâu như vậy =]]]* cái dáng ngồi men lì đó, giọng nói đó, những lời oán trách đó đã làm hắn bật cười. Lần đầu tiên hắn cười thoải mái như vậy...... đó là giây phút đầu tiên hắn muốn ở gần hơn với một người con gái ngoài mẹ hắn.
Từ lúc cô và hắn trở thành bạn, hai người vẫn luôn bên nhau như vậy.........
Hiện tại
Hắn là người con trai bước đến cuộc đời tôi, hắn che lấp đi những khuyết điểm của tôi.
Có ngày Minh vô tình nghe tôi kể cái vụ luộc rau bị nát, khi ấy hắn đã nghĩ ' thì ra cậu ta không giỏi công việc nấu ăn '
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]