Hôm đó khi đi học về, tôi đã kể cho Minh nghe, hắn còn chẳng thèm an ủi tôi lấy nửa lời,đã vậy còn cười chêu trọc, mồm còn chốt một câu đâm thẳng tâm can tôi, hắn chỉ nói hai từ * đáng đời * thật tổn thương con tim mong manh của tôi *.
Bỏ qua lời nói vô tình của hắn, dù sao thì tôi cũng Khá quen thân với nó rồi, không nên để ý nhiều làm gì..., rất tổn hại sức khoẻ.
Hơi lưỡng lự một chút, tôi hạ thấp giọng hỏi hắn
-' có phải trên đời này nhiều kẻ vô ơn lắm không?????'
Hắn nghe đến đây,khóe môi tự nhiên nhếch lên, tay tìm kiếm cái gương trong tủ gần đó, mang lên để trước màn hình, sau đó hắn nói
-' cậu thấy chưa, kẻ vô ơn đáng trách nhất là cô ta đấy '
Tôi bĩu môi, hắn là cho tôi tự nhìn mình, vậy chẳng khác nào nói tôi, nhớ không nhầm thì hình như tôi có vô ơn với hắn bao giờ đâu?????
-' Minh nghiêm túc chút đi, tôi hỏi thật lòng cơ mà '
Hắn thở dài, đầu hơi gật tiếp đó có vẻ hợp tác hơn, ngồi yên lặng nghe tôi lảm nhảm
-' hôm nay, khi bị ngồi chép phạt, đến 6 giờ, chuyến xe buýt cuối cùng đi mất,nên tôi đành phải đi bộ về một mình ' nói đến đây tôi bỗng thở dài một tiếng, không phải do câu chuyện đau buồn tôi gặp phải, mà trong đầu tôi thầm nghĩ, nếu hắn không đi sang Mĩ nơi mà chúng tôi cách nhau hẳn nửa bán cầu kia, thì chắc chắn rằng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/i-miss-you-best-friend/2872313/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.