Chương trước
Chương sau
Ồ nơi đây thật nổi bật nha, giữa một rừng gỗ thế này hoá ra vẫn còn một tòa nhà của hiện đại. Siêu thị tổng hợp, bầy bán mọi thứ khá gọn gàng,có 10 tầng mỗi tầng là một mặt hàng, Rất may là có cầu thang máy chứ không chỗ khu bán đồ ăn tận tầng 5, đảm bảo nếu phải leo bộ nhiều người sẽ nghĩ như tôi thà nhịn đói còn hơn....=]]]*

Thấy tôi nhìn ngắm xung quanh thích thú cậu ta quay sang cười nói

-'lạ lắm à mà cậu nhìn không chớp mắt mãi như thế'

-'ừ '

-'đồ nhà quê '

Tôi quay sang nói

-'ừ tôi nhà quê, cậu ở gần nhà tôi ngay sát thì là thành phố chắc '

Hắn nhếch môi cười,nghi ngờ hỏi

-' Cậu có chắc mình là người Việt Nam????không hiểu tiếng mẹ đẻ à, đồ nhà quê là chỉ những người kém hiểu biết,lạc hậu....hiểu chưa cô nương '

Tôi thở dài

-' tiếng việt phong phú,đa dạng không hiểu cũng là chuyện thường tình thôi '

Tiếp đó chúng tôi bắt đầu công việc tìm kiếm thức ăn,sau một qúa trình tranh cãi gay gắt cuối cùng cũng chọn xong.

Tất nhiên là lúc về hắn đèo,chứ để tôi đèo,tôi thề nhích xe được 10cm là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi

11h30 về đến nhà,Minh bắt tay vào nấu ăn, còn tôi đây vinh hạnh được làm phụ bếp,ngồi nhàn nhã nhặt rau

Hắn nhìn tôi lắc đầu, nói

-'rõ ràng mẹ cậu nấu ăn rất ngon,tại sao lại có một đứa con nấu nướng tệ hại thế này '

-'ờ tôi cũng rất muốn hỏi mẹ tại sao tôi có một người anh rõ hảo soái (đẹp trai) như thế,mà trong khi đó đứa cũng cùng dòng máu này lại chẳng có điểm nổi bật gì....hờn'

Hắn nói

-'kiếp trước cậu ăn ở có đức quá mà, nên bây giờ sinh ra mới bị sắc đẹp bỏ rơi'

-'tôi có đạo đức nên xấu, thế cậu đẹp chắc là người vô đạo đức '

Thế mà hắn lại nhún vai, thản nhiên nói

-'vô đạo đức mà đẹp tôi cũng chấp nhận '

Tôi lườm hắn, cái vẻ mặt nhởn nhơ chêu người của hắn tôi đã thấy trong vài năm qua, vậy mà cũng không thân quen nổi, (-.-'') mỗi khi hắn muốn mở mồm là y rằng tôi muốn giết nguời.... thiện tai thiện tai

.Dùng xong bữa trưa chúng tôi chia nhau ra mỗi đứa một phòng,bắt đầu công việc khai thác giấc mơ.Tôi đây còn ngủ cho cả phần tối nay nữa hizzzz mẹ con hắn thật đáng sợ......

4h bật dậy đi ra hành lang,thấy Minh đang nằm trên bãi cát ở gần biển,tôi chạy ra đấy. Cậu ta nhàn hạ nằm nghe nhạc,lúc tôi đang định nằm xuống bên cạnh, hắn đột nhiên dang cánh tay ra,đương nhiên là có gối miễn phí tội gì không nằm.lấy một bên tai nghe đeo lên tai....Tôi thắc mắc hỏi hắn -'bài này tên gì '

Hắn ta nói

-'từ bỏ của Dung Tổ nhi '

Mắt tôi nhìn lên bầu trời xanh vừa thưởng thức bài hát vừa nói

-'cậu có vẻ thích bài này,hầu như lúc nào cũng thấy cậu nghe '

Chẳng biết tại sao giọng hắn trầm xuống, vẻ mặt cũng trầm tư hơn, nhẹ giọng nói

-'vào mỗi buổi tối mẹ thường hát cho tôi nghe bài này,nó là cả kí ức tôi có thể nhớ đến nay về mẹ mình '

Có vẻ như tôi lại lỡ lời mất rồi, không được, không được.... phải làm sao đây, tôi không giỏi trong khoản dỗ dành, im lặng được một lúc tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí, tôi nói

-'mẹ cậu rất đẹp '

-'ừ chắc vậy '

Những khung cảnh tối hôm qua lại hiện ra,tôi quay sang nhìn cậu ta chằm chằm, đính chính lại lời nói,giọng chắc như đinh đóng cột, một lời nói ra quyết không rút lại, tôi nhìn hắn nghiêm mặt quả quyết nói

-'không cần nhớ gì cả, cậu nhìn vào gương kiểu gì cũng nhìn ra mẹ cậu thôi '

Hắn cau mày hơi nhếch đầu về phía tôi,Nghi ngờ nói

-'ý gì,làm như cậu quen thân với mẹ tôi lắm vậy, ngưng ngay những lời chém gió chém bão ấy đi, trước mặt tôi thì tài năng tưởng tượng của cậu cũng bị đè bẹp thôi, đừng cố '

Tôi thành thật gật đầu lia lịa,nhớ lại cái tình huống hôm qua tôi lại cảm thấy bực mình, nhìn hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi nói vài lời nhận xét

-'mẹ con cậu giống y nhau, luôn khiến tôi phát bực. Tối qua mới gặp xong'

Minh dùng tay còn lại,gõ vào đầu tôi, nhìn cái bản mặt tôi nhăn lại vì đau, hắn cười rất thỏa mãn rồi nói

-'lại chém ''

Haizzz....Tôi đành thở dài,biết trước rồi mà,người như hắn làm gì tin vào mấy chuyện ma quỷ, lúc nói thật thì không tin,lúc chém gió lại tin sái cổ thật đáng thất vọng...Nằm được 1 tiếng,thấy trời se lạnh tôi với hắn đứng dậy,lúc này tôi mới để ý bên dưới chỗ cậu ta mới nằm,cái quái gì vậy,mang tiền về xếp gối đầu á??????

-'cậu thừa tiền à,nhiều tiền qúa thì mang tôi giữ hộ cho đảm bảo rất an toàn, nếu cậu có đòi tôi cũng không đưa yên tâm chưa '

Minh nhặt tiền xong,đến bên cạnh khoác vai tôi cùng đi,hắn nói

-' tiền càng nhiều càng ít,chả ai thừa tiền cả, tiền có nhiều công dụng,tôi đây là chỉ khai thác hết giá trị của nó thôi '

-'hừ'

Buổi tối sau bữa ăn tôi trở về phòng,lúc mới tắm xong vừa bước ra khỏi phòng,thấy mẹ hắn đang nằm trên giường chăm chú đọc truyện, cái khăn tôi đang lau đầu bởi tay run mà nó tiếp đất an toàn

Thấy tôi ra cô ấy cười chào hỏi khách sáo

-' 2,ta lại đến chơi với cháu đây, có thấy vui hơn không'

Quả thật rất vui, không thể tả nổi, lúc nhìn thấy cô ấy,không hiểu sao tim tôi đập điên loạn, tấm trí rối bời, toàn thân run lẩy bẩy, hoan hỉ đến không thể tả hết. Tôi mấp máy môi mãi mới nói được thành lời

-'cảm ơn,thật sự cô không đến chơi cũng được ạ, cháu thật không để ý, cũng tuyệt đối không phàn nàn nửa câu buồn chán '

Mẹ hắn đặt quyển chuyện xuống, nhìn tôi cười nói vui vẻ, khoác tay như bạn bè

-'sao có thể như thế được '

Cầu xin mãi cũng không có chút tác dụng,tôi đành phải sang phòng hắn trú nhờ.Hắn đang trong tư thế người dựa vào tường,chân nọ vắt chân kia ,tay cầm quyển sách đọc,thấy tôi đi vào hắn nhíu mày hỏi

-'sang đây có việc gì không,về phòng ngủ đi muộn rồi '

Nhìn mẹ hắn tươi tỉnh đằng sau, tôi chỉ dám bịa chuyện không dám khai thực hư câu chuyện, tôi cười như không, nói

-'chỉ là tôi muốn ngồi tâm sự với cậu một chút thôi mà ' ra thì có sự mâu thuẫn không hề nhẹ,trong lòng tôi lại nói không ngừng câu 'làm ơn hãy cứu một sinh mạng nhỏ bé của tôi '

Hắn ngồi dậy,đi xuống, tìm kiếm, lúc lọi thứ gì đó trong ngăn tủ, lúc sau lấy ra cái xấy tóc màu đen, hắn ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế,tay khéo léo xì đầu hộ tôi. 15p sau thấy tóc tạm thời khô ráo,hắn nói

'rồi,về phòng được chưa '

Tôi kéo áo hắn,nhất quyết không chịu rời đi,cuối cùng hắn không dư sức đuổi nữa,tôi ngồi trên giường nghịch máy,chán lăn ra ngủ lúc nào không biết.

Thấy tôi ngủ hắn đắp chăn cho tôi, sau đó ánh mắt vô phương, không biết hướng về nơi nào trong căn phòng, chỉ cười nhẹ nói

-'Mẹ lại dọa cô ấy rồi đúng không'

Có một dòng chữ hiện ra trên một quyển vở, cô ấy nói

-'mẹ đây là muốn tâm sự với con dâu thôi mà,mẹ vô tội, với lại mẹ đang giúp đỡ bọn con gần lại nhau hơn còn gì,ha ha ha quả thực công lớn, công lớn ' sau đó có tiếng gõ bàn. Hắn nhìn về nơi phát ra tiếng,phía quyển vở,nhìn thấy dòng chữ,hắn cười.Đó là cách hai mẹ con họ nói chuyện vào những ngày hè......

(Bắt đầu trở lại với ngôi trường,cuộc sống học sinh)

*nhân vật mới: tôi và Minh gọi hắn là 2H Nhật,tên hai nghĩa

+ xin chào Hoàng Nhật

+còn lại là tên chính Hoàng Hoàng Nhật

Tuổi 17,soái ca,lực học bình thường,gấp 2 lần tôi thôi

Giống như tôi hắn thường ăn nhờ ở đậu nhà Minh, chỉ là hè bị bố đến lôi về, chứ không bình thường hắn dính với Minh còn nhiều hơn cả tôi.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.