Những người dân quê chất phác, tay cầm cuốc, bồ cào, dù không biết võ công, chân tay run rẩy, nhưng không ai lùi bước, mỗi người đều anh dũng xông lên, lao vào bọn man tộc.
“Phùng đại phu là ân nhân của chúng ta, không thể để bà ấy c.h.ế.t được!”
“Xông lên, bà con! Chúng ta đều là con dân Đại Chu!”
“Mẹ kiếp, đập c.h.ế.t bọn man tộc bắt nạt chúng ta!”
Tiếng hô vang dội phá tan màn đêm trên đại mạc, như tiếng trống trận, như khúc khải hoàn, khơi dậy m.á.u nóng trong tim mỗi người Đại Chu.
Dư Cảnh Thắng ngây người nhìn.
Hắn bị thương nặng, gục một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn đám dân quê mà hắn từng khinh thường.
Ta bước đến, rắc t.h.u.ố.c cầm m.á.u lên vết thương, xé một mảnh áo băng bó lại cho hắn.
Tuy người dân đông, nhưng không được huấn luyện, đối mặt với đám man tộc thiện chiến, chỉ có thể dựa vào số đông mà cố gắng cầm cự.
Ta thấy đã có người ngã xuống, vội đỡ Dư Cảnh Thắng dậy:
“Ngài mau cưỡi lừa rời đi!”
“Còn tỷ thì sao?” – Hắn hỏi.
“Ta tất nhiên ở lại.” – Ta đáp nhẹ nhàng – “Chúng ta đều là con dân Đại Chu, chẳng ai quý hơn ai. Nếu sống sót sau trận này, ta còn có thể chữa trị cho những người bị thương.”
Hắn im lặng.
Ta nghĩ ngợi một chút, ngượng ngùng nói:
“À này, hoàng t.ử điện hạ tôn quý… ta cứu ngài một mạng, có thể… sau khi hồi kinh, nhờ ngài dùng quan hệ giúp ta xuất bản tập thảo d.ư.ợ.c kia được không?”
Hắn vẫn không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082187/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.