Ta cũng nhìn về phía Trần Lý.
Thật lòng mà nói, ta rất muốn ở cùng chàng, muốn được kề cận, dính lấy nhau mỗi ngày.
Trên đường trở về, hai ta không rời nhau nửa bước, đặc biệt là Trần Lý, hễ ta rời đi một lúc là đã cuống cuồng đi tìm.
Thế nhưng mỗi tối, chàng lại tự giác tránh xa, nhất quyết không chịu ngủ chung phòng.
Ta từng thấy kỳ lạ, nhưng ngượng không dám hỏi, đến mức nghi ngờ không biết chàng có… bệnh kín gì không.
Trình Phu nhân tức đến dựng ngược cả chân mày, có vẻ như muốn trực tiếp trói Trần Lý vào phòng động phòng hoa chúc.
Vậy mà Trần Lý lại tránh ánh nhìn của chúng ta, kiên quyết từ chối:
“Không được, không thích hợp.”
“Chỗ nào mà không thích hợp? Hai đứa là vợ chồng, thành thân đã ba năm, ngủ cùng phòng thì có gì là sai?”
Trần Lý đỏ bừng cả mặt, ấp úng nói:
“Nàng… nàng chưa đủ tuổi… thật sự không thích hợp.”
“Hả?” Trình Phu nhân chưa nghe rõ, định hỏi lại.
Nhưng Trần Lý đã kéo ta rời khỏi bàn tiệc, trong tiếng gọi của mẫu thân mà chạy thẳng ra ngoài.
Dưới ánh trăng, chàng đưa ta về đến phòng, định quay lưng rời đi.
Ta nắm lấy tay áo chàng, ngẩng đầu hỏi:
“Chàng nói… ‘chưa đủ tuổi’ là có ý gì?”
Trần Lý cười dịu dàng:
“Ở thế giới của ta, độ tuổi được tự nguyện làm chuyện đó là… mười tám.”
“‘Tự nguyện làm chuyện đó’ là gì?”
Ta chớp mắt tò mò.
Trần Lý bắt đầu lúng túng, lùi lại một bước:
“À… chính là…”
“Là gì?”
Ta tiến thêm một bước.
Chàng đặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082175/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.