13
Tang lễ của tổ mẫu, mọi thứ đều giản lược.
Ấy là di nguyện của người.
Nhị thúc bôn ba lo liệu, cả người gầy rộc đi thấy rõ.
Ông hỏi ta:
“Lúc mẫu thân lâm chung, đã nói những gì?”
“Người nói rất nhiều, gọi tên nhiều người.” Ta đáp.
“Có gọi ta không?”
“Có.”
“Gọi mấy lần?”
“Chừng... ba, bốn tiếng.”
“Thế còn đại ca? Gọi đại ca mấy tiếng?” – ông lại hỏi.
Ta do dự, không đáp.
Nhị thúc hiểu rõ, khẽ bật cười khổ:
“Quả nhiên bà vẫn thiên vị đại ca. Đại ca thân thể yếu, họ liền hết lòng lo lắng cho hắn.”
“Ngự ban cung tiễn chỉ có một, ta van xin ba ngày vẫn chẳng bằng một câu 'ta thích' của đại ca. Nhưng hắn lại chẳng kéo nổi, sao không cho ta chứ?”
“Rõ ràng ta giỏi hơn hắn, khi tiên đế bệnh nặng, ta đã nhiều lần khuyên hắn đứng về phía tân quân, hắn lại cố chấp không nghe, khiến Phùng gia rơi vào cảnh lụi bại hôm nay.”
“Ta rõ ràng là tốt hơn, lại còn có người nối dõi cho Phùng gia. Cớ gì mẫu thân vẫn không chịu nhìn ta nhiều hơn một chút?”
Ta lặng im.
Ông xoay lưng về phía ta, tay khẽ nâng lên, thân lại cúi thấp hơn.
Giọng ông không lớn, chỉ đủ để vang vọng trong linh đường vắng lặng.
Tổ mẫu nằm trong linh cữu, cũng chẳng thể nào trả lời ông được nữa.
Sau lễ tang, vốn nên lập tức hồi kinh, nhưng Trần Lý không cho phép.
Hắn nói ta mất hồn mất vía, lại hay say sóng, nếu khởi hành lúc này, e rằng giữa đường sẽ mất nửa cái mạng.
Ta vuốt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082169/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.