Hắn nói một câu, lại thêm một câu, khiến mắt ta tối sầm lần nữa.
Không thể nghe thêm được nữa, ta hất tay áo rời khỏi đó.
Trần Lý căn dặn mấy việc cần tĩnh dưỡng, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thấy ta sa sầm mặt mày, Trần Lý bật cười:
“Người đã cứu rồi, đừng tức giận nữa. Ta dẫn muội đến tửu lâu lớn nhất gần đây, ăn thật ngon bù lại!”
Chưa kịp đợi ta trả lời, hắn đã nắm lấy tay ta, kéo ta len qua đám người náo nhiệt. Ta cũng vô thức chạy theo.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời được nhuộm một màu xanh tím mê ly.
Trần Lý siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dường như muốn kéo ta ra khỏi mệt mỏi và u uất.
Hòm t.h.u.ố.c đong đưa trên người hắn.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt cười như gió xuân:
“Phùng Hỷ, muội là tinh linh nhỏ như vậy, nên cười nhiều một chút, sẽ đẹp hơn rất nhiều đấy.”
08
Trở về Trần phủ thì trời đã khuya.
Ta và Trần Lý len lén lẻn vào từ cửa nhỏ phía sau vườn.
Bầu trời đầy sao, Trần Lý hỏi ta:
“Muội có muốn theo ta học y không?”
Ta ngẩn người, theo phản xạ lắc đầu:
“Muội ngốc lắm.”
Trần Lý khẽ cười:
“Hà tất phải tự coi thường mình? Muội thông minh như vậy, nếu bằng lòng, mai theo ta học, ta làm sư phụ, không thu học phí.”
Trong lòng ta khẽ rung động.
Từ nhỏ ta học cầm kỳ thư họa cũng chỉ được chút da lông, nữ công gia chánh cũng qua loa đại khái, nên luôn cho rằng bản thân tư chất chậm chạp.
Thế nhưng Trần Lý lại khen ta thông minh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082166/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.