“Phùng Hỷ là cô nương tốt, có gì không xứng với con?” Phu nhân sa sầm mặt.
“Tốt thì tốt, nhưng liên quan gì đến chuyện thành thân?” Trần Lý phản bác.
“Ta mặc kệ! Thi cử thì không ép con nữa, nhưng nếu không cưới vợ, thì mặt mũi ta ở kinh thành còn đâu!”
Phu nhân nổi giận, đập bát xuống bàn.
Trong mảnh sứ văng tung tóe, Trần Lý rốt cuộc cuống lên.
“Mẫu thân… người biết cưới con là lựa chọn thế nào mà! Sao còn muốn đẩy nàng vào hố lửa?”
“Cưới con thì là dâu Trần gia, là người nhà của ta. Qua được cửa này rồi, nàng sẽ không còn bị nhị thúc tính toán, cũng không còn ai dám ức h.i.ế.p nàng. Ta sẽ che chở nàng, để nàng sống yên ổn cả đời!”
Phu nhân nghẹn ngào, nước mắt lã chã:
“Con à, đừng nghĩ tới tương lai làm gì nữa được không? Con để lại cho mẹ một chút hy vọng được không? Trần phủ này, ngoài con ra, cũng cần có người bầu bạn với mẹ chứ!”
Giọt nước mắt ấy, như một lưỡi dao, cứa vào lòng Trần Lý, khiến hắn lặng thinh.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.
Ta đứng bên cạnh, cũng bị áp lực ấy cuốn vào, nghẹn ngào không nói thành lời—vì tổ mẫu, vì phu nhân, cũng vì chính ta.
Trần Lý cúi đầu:
“Con biết rồi, con sẽ cưới nàng.”
Dưới ánh đèn dầu, cháo đổ và mảnh bát vỡ loang lổ một khoảng—lộn xộn mà lạnh lẽo.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082164/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.