Chương trước
Chương sau
Trong lúc buôn chuyện, nếu thấy người trong cuộc im lặng thì cuộc nói chuyện sẽ nhanh chóng lắng xuống. Cuối cùng, thấy Nhan Họa không lên tiếng, mọi người cũng hiểu là cô không thích nhắc đến chủ đề này nên liền lập tức chuyển đề tài.

Đương nhiên, cho dù có đổi thì vẫn là những chuyện xoay quanh công việc, gia đình, hôn nhân này nọ thôi.

Nhan Họa ngồi giữa đám phụ nữ, ôm con trai đang rất ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô chơi với con vịt nhỏ, nghe thêm được rất nhiều chuyện tình cảm và công việc của các bạn học, trong lòng suy nghĩ rất nhiều điều.

Cô đột nhiên phát hiện, mấy cô gái cùng lớp hiện giờ vẫn nhiều người còn chưa kết hôn hoặc có bạn trai, đa phần đều theo chủ nghĩa phụ nữ độc lập thời đại mới, không quan tâm đến chuyện lập gia đình.

“À, Trần Minh Hà, cậu và Tần Nghi khi nào thì kết hôn thế?”

Đột nhiên nghe thấy có người hỏi Trần Minh Hà, Nhan Họa quay đầu nhìn sang, nhận ra người hỏi chính là Từ Hải Anh ngày trước ngồi cùng bàn với Trần Minh Hà. Trần Minh Hà của mười năm sau đã không còn dáng vẻ cường tráng đen đúa nữa rồi, bây giờ cô mặc quần áo rất thời trang, khiến cho người ta cảm thấy cô là một người phụ nữ rất có cá tính, giống như Đàn Tử Quỳnh vậy.

“Chuyện này vẫn chưa vội…”

Có người lắc đầu nói: “Mấy năm nay các cậu cứ hợp hợp tan tan, bọn mình nhìn cũng sốt ruột thay, sao mà không vội cơ chứ?”

Trần Minh Hà miễn cưỡng nở nụ cười, không nói tiếp nữa.

Thấy Trần Minh Hà không nói, lại có người quay sang tìm Nhan Họa buôn chuyện: “Nhan Họa, con của cậu đáng yêu quá, cho mình ôm chút được không?”

Một cô gái đưa tay ra, đáng tiếc Tiểu Duệ Duệ không cho cô ấy chút mặt mũi nào, lập tức co rúm lại trong ngực Nhan Họa, mắt to xinh đẹp mở to nhìn, khuôn mặt nhỏ bé khó chịu nhăn tít cả lại.

“Nó sợ người lạ lắm, phải quen thì mới cho động vào.” Nhan Họa vội vàng nói qua loa.

“Vậy cũng tốt, trẻ con mà không sợ người lạ thì rất dễ bị bắt cóc.” Trần Minh Hà nói, những người khác cũng rối rít phụ họa theo.

Trần Minh Hà lấy kẹo trên bàn trêu Tiểu Duệ Duệ, hỏi: “Nhan Họa, mình vẫn không hiểu, sao trước cậu lại chia tay với Liêu Vinh vậy? Mình cứ nghĩ hai cậu cũng giống mình với Tần Nghi, có xích mích thì cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau…” Cô thở dài, “Nhưng không ngờ vài năm sau mình lại nhận được thiệp mời đám cưới của cậu và Kỳ Trạch, lúc đấy thật sự mình rất ngạc nhiên đấy. ”

Nhan Họa: =. =! Cô cũng đâu có biết gì đâu!

“Đúng đấy đúng đấy, lúc ấy mình đang ở nước ngoài, nghe tin Nhan Họa kết hôn với Kỳ Trạch thì cực kỳ choáng luôn.” Từ Hải Anh cũng tham gia, “Nghe nói Kỳ Trạch học đại học bên Đức, cậu ấy về nước khi nào thế? Sao hai cậu lại quen nhau? Mình nhớ hồi cấp ba cậu và Kỳ Trạch làm gì có quan hệ gì đúng không?”

“Lúc anh ấy về nước, qua bạn bè giới thiệu nên bọn mình quen nhau.” Nhan Họa qua loa đáp.

“Ai, tốt quá.” Có người hâm mộ nói, “Sao lại không giới thiệu một người đàn ông tốt như thế cho mình chứ? Cho dù không được như thế thì kém một chút cũng không sao, chỉ cần hợp mắt mình là được…”

Sau đó chủ đề lại chuyển sang mẫu người đàn ông nên kết hôn sau này, cưới về thì tài sản an bài thế nào, công việc và mang thai ra sao…

Nhan Họa xấu hổ, quả nhiên chủ đề nói chuyện mỗi độ tuổi một khác, ví như cô lúc này mới 17 tuổi, cùng với các nữ sinh 17 tuổi tụ lại một chỗ, mọi người đều chỉ biết thảo luận về bài tập, thi cử hay mấy cậu nam sinh đẹp trai thôi, rồi là bạn này đang quen với bạn kia…Nói chung là toàn những chuyện rất ngây thơ đơn thuần.

Mặc dù mới 17 tuổi, nhưng nghe mấy cô gái này nói chuyện yêu đương rất bạo dạn thế này, cô bỗng thấy mình như già thêm mấy tuổi rồi.

May thay, thiên thần nhỏ Tiểu Duệ Duệ bỗng kéo tay mẹ, nũng nịu nói: “Mẹ, buồn tè ~~”

Mấy cô gái đang thảo luận sôi nổi nghe thấy giọng trẻ con non nớt liền bật cười, nói với Nhan Họa: “Ôi, con của cậu ngoan quá, buồn tiểu còn biết gọi người lớn, thông minh lắm, cậu mau đưa bé đi đi!”

Nhan Họa cười với mấy cô một cái rồi lập tức bế con trai chạy đi.

Đưa cậu bé vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Nhan Họa rửa tay cho bé rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.

Nơi tổ chức họp lớp là một quán pub, trong quán có các quầy rượu rất sạch sẽ và sang trọng, rất nhiều hội nhóm đã đến đây để tổ chức họp mặt, có thể bây giờ đang là ban ngày, chưa đến cuộc sống về đêm nên khách khá ít, càng thoải mái cho bọn họ hơn.

Lúc hai người đi ra, Nhan Họa phát hiện Đàm Minh Thiên cũng đã tới, con trai cô là Âu Dương Dương cũng có mặt, những cô gái độc thân kia lập tức vây quanh bé Dương Dương chơi đùa, lại bị các hành động cử chỉ của cậu bé chọc cười không ngớt.

Lúc này người cũng đã tới khá đông đủ, Nhan Họa nhìn xung quanh, thấy trước quầy bar cách đó không xa có một nhóm đàn ông cả quen lẫn không quen, nghe nói có vài cô gái đưa cả bạn trai hoặc chồng tới, Âu Dương Cảnh cũng ngồi trong nhóm đó.

“Nhan Họa, dạo này cậu thế nào?” Đàm Minh Thiên ngồi cạnh cô, mỉm cười hỏi.

“Mình vẫn tốt. ”

Hai người vừa nói được vài câu thì lại bị các cô gái cắt đứt, bởi vì lần họp lớp này chỉ có mỗi Nhan Họa và Đàm Minh Thiên là mang con tới, nên tất cả mọi người liền vây quanh hỏi các cô về kinh nghiệm làm mẹ, thỉnh thoảng lại trêu đùa hai đứa bé một chút.

Bạn nhỏ Âu Dương Dương cảm thấy vô cùng phiền phức khi bị một đám các dì các cô chọc ghẹo, bèn nắm tay nhỏ của Duệ Duệ, quay đầu né tránh bàn tay đang đưa ra của một cô, nhướn mày nói: “Cô ơi, cô đừng véo mặt chúng con nữa được không? Dương Dương với Duệ Duệ không thích đâu, ba ba nói chỉ có vợ mình mới được chạm vào mình thôi, không được để cho các cô khác động vào. ”

“Phì ~”

Mọi người đồng loạt phì cười ra tiếng, Trần Minh Hà bám vào lưng ghế, cười lớn nói với Đàm Minh Thiên: “Minh Thiên, bình thường Âu Dương Cảnh đều dạy con thế đấy hả?”

Đàm Minh Thiên nhún vai đáp: “Mình đã quen rồi. ”

Thấy dáng vẻ của Đàm Minh Thiên, Từ Hải Anh đột nhiên thở dài nói: “Minh Thiên, cậu cũng chọn được một người chồng tốt, Âu Dương Cảnh chỉ hận không thể buộc cậu vào thắt lưng mà trông chừng cả ngày thôi, nhìn là biết cậu ta là trung khuyển rồi, cậu chỉ cần ngoắc tay một cái là người ta đã hấp tấp chạy tới ngay, không phải lo lắng đến chuyện cậu ta ngoại tình. Đàn ông bây giờ á, có chút tiền là muốn làm chuyện xấu, thích bắt cá hai tay, bao nuôi người tình, chơi gái…”

Nhan Họa nhìn Từ Hải Anh, nghe cô nói vậy, không khỏi hoài nghi liệu có phải bạn trai cô cũng… Với lại nghe Từ Hải Anh nói xong, mấy cô gái bên cạnh cũng rối rít phụ họa theo, khiến trách đức hạnh của đàn ông trong xã hội bây giờ, còn nói chính vì thế nên các cô mới không muốn kết hôn, nhưng bởi vì lớn tuổi nên cứ bị người nhà giục cưới…

“Cho nên, đôi lúc mình cảm thấy Đàm Minh Thiên và Nhan Họa thật dũng cảm khi kết hôn và sinh con sớm. Còn chúng mình á, chúng mình cũng có năng lực nuôi sống bản thân, tại sao phải lấy chồng, nhất là lấy phải những tên đàn ông chỉ muốn có vợ để hầu hạ hắn, để phân chia tài sản, kết quả là nhận về sự khinh bỉ của tiểu tam?”

“Đúng đúng đúng, phụ nữ không kết hôn cũng chẳng có vấn đề gì…”

“Này, các cậu đừng nói vậy nữa, đàn ông tốt chắc chắn vẫn còn, các cậu nhìn lớp trưởng đi, đó không phải là một ví dụ điển hình sao? Nếu như ngay từ đầu mình biết cậu ấy sau khi giảm cân sẽ trở thành mỹ nam, hơn nữa còn giữ mình trong sạch như vậy thì hồi đi học mình đã theo đuổi cậu ấy rồi.” Từ Hải Anh bóp cổ tay cảm khái.

Lời này đương nhiên được mọi người đồng loạt nhất trí, đáng tiếc ngay tại lúc các cô còn không biết thì lớp trưởng đã trở thành hoa có chủ rồi.

Nhan Họa tiếp tục được mở rộng tầm mắt, thì ra thế giới quan của những người trưởng thành là như vậy (⊙o⊙)

Đợt này vì có nhiều người tới nên rất náo nhiệt, quán còn cung cấp cả ktv để bọn họ có chỗ vui chơi hát hò.

Bởi vì không hợp nên toàn bộ buổi họp Nhan Họa hầu như chỉ chăm nom cho con trai tương lai, thận trọng từ lời nói đến hành động, tránh không để lộ chân tướng của mình. Mặc dù vậy nhưng Trần Minh Hà vẫn có chút nghi ngờ hỏi: “Nhan Họa, sao mình thấy cậu nhìn chẳng khác gì hồi cấp ba nhỉ…Trông vẫn đơn thuần ngây thơ như vậy, không lẽ Kỳ Trạch thích cậu như thế này sao? Các cậu nói xem, có phải cảm thấy rất hoài niệm không?” Cô còn quay sang hỏi thăm mấy người xung quanh.

Nhan Họa toát mồ hôi lạnh, cứng ngắc ngồi một chỗ để mặc cho mấy người phụ nữ đang dùng ánh mắt như sói theo dõi mình.

Đợi các cô gái cuối cùng cũng bỏ qua cho cô, Nhan Họa vội cầm một đĩa nhỏ đựng mấy miếng khoai rồi đi vào một góc đút cho Duệ Duệ ăn, còn mình thì gọi phục vụ đưa tới một ly nước trái cây, thỉnh thoảng trộm nhìn tình huống bên ngoài như một con thú nhỏ. Kỳ Trạch sớm đã phát hiện hành động của cô nhưng không nói gì, thỉnh thoảng lại đi qua hỏi thăm cô có cần giúp gì không.

Nhan Họa ngồi vào góc kín nên giảm đi rất nhiều sự quấy rầy, đang đút cho Duệ Duệ ăn thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có người ngồi, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy gương mặt đang mỉm cười của Liêu Vinh, trong nháy mắt có phần hồi hộp và lo lắng, tuy nhiên cô nhanh chóng khiến cho mình bình tĩnh trở lại.

Liêu Vinh trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Nhan Họa…” Gọi xong, anh lại không biết nên nói gì nữa, chỉ biết nhìn dáng vẻ đang ngơ ngác của cô.

Hiện giờ Liêu Vinh đã không còn là một cậu thiếu niên 17 tuổi nữa rồi, mà là một người đàn ông thành đạt trong xã hội, đương nhiên rất dễ dàng nhận ra thần sắc của cô có ý gì, không khỏi cười nói: “Em yên tâm, anh chưa say đâu! Em vẫn vậy, vẫn không thích nhìn thấy bộ dạng của đàn ông lúc say rượu. ”

Nhan Họa miễn cưỡng nặn ra một câu: “Uống say rồi dễ làm chuyện thất thố lắm. ”

Liêu Vinh gật đầu, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, nói: “Em nói đúng, cho nên những năm gần đây anh chưa từng uống say, tửu luyện cũng được nâng lên khá tốt rồi. ”

“Vậy ạ. ”

Anh cúi xuống, ngón tay thon dài lướt dọc trên ly rượu, “Nhan Họa, anh…xin lỗi về chuyện năm đó. ”

“…”

Nhan Họa quả thật muốn khóc quá, cô chẳng biết gì hết cả! Buổi họp lớp này cô không nên tới mới phải!

“Mặc dù anh vẫn không hiểu tại sao em lại nhẫn tâm như vậy, chỉ một sai lầm của anh mà em kiên quyết muốn chia tay. Anh biết em không thích anh say rượu, nhưng lúc đó anh thật sự say quá, căn bản không thể ý thức được là mình đang làm gì…Đáng lẽ anh nên trở về sớm rồi mặt dày cầu xin em tha thứ mới phải, như vậy có lẽ chúng ta sẽ có thể bắt đầu lại lần nữa…”

Nhan Họa: Cô nghe không hiểu thì phải làm sao đây? Năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Chẳng qua, anh thật không ngờ là em sẽ kết hôn với Kỳ Trạch nhanh như vậy…Em thật sự yêu cậu ta sao?” Anh ngẩng lên nhìn vào mắt cô.

Nhan Họa da mặt sắp cứng hết cả lại rồi, nín thở một lúc mới nói: “Bọn em đã kết hôn rồi.” Cho nên, anh đừng có làm tiểu tam phá hoại hôn nhân của người ta nữa!! Mong anh tỉnh táo một chút đi mà a a!!!

Liêu Vinh mất mát gật đầu, “Đúng, đã kết hôn rồi. Em yên tâm, anh không có ý gì khác đâu, anh biết tính em mà, em không thích đa tâm, nếu đã lựa chọn cưới cậu ta thì em sẽ hết lòng mà chăm lo cho gia đình của mình…”

Biết là tốt rồi, anh mau đi nhanh giùm em chút đi!

Thế nhưng vị đẹp trai này vẫn chưa đi, lại còn đang mượn hơi rượu để khua lên dũng khí thổ lộ chuyện năm đó với cô, “Anh thật sự hối hận vô cùng, ban đầu nếu chúng ta không ngang bướng với nhau mà nhún nhường nói với đối phương lời xin lỗi thì tốt biết mấy... ”

Anh à xin anh đừng nói nữa, có nói mãi thì em cũng chẳng biết gì hết đâu!

Nhan Họa có phần không chống đỡ nổi, bèn quay đầu tìm Kỳ Trạch ở chỗ quầy bar, mong anh mau tới đây cứu cô. Nhưng ai ngờ lại không tìm thấy người, chỉ thấy phía trước đang vô cùng huyên náo, lúc nghe rõ tiếng động, Nhan Họa mới biết là Đàn Tử Quỳnh đã uống đến say khướt rồi.

Nhan Họa lập tức quýnh cả lên, mới vừa rồi cô còn bảo Liêu Vinh uống rượu say thì sẽ dễ làm chuyện thất thố, thế mà bây giờ người chị em tốt của cô cũng say bét nhè rồi! =. =!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.