Từ lúc năm tuổi Nhã Vy đã bị thất lạc gia đình, cô được một người mang vào cô nhi viện. Hàng ngày cô đều bị bắt nạt bởi bọn trẻ trong đấy vì cô có vóc dáng nhỏ hơn chúng. Chỉ có Vĩ Thành cậu bé tầm mười tuổi luôn bảo vệ, luôn chia sẻ mọi thứ với cô. Chủ của cô nhi viện có một người con gái bằng tuổi cô nhưng lúc nào cũng phải che mặt do mắc bệnh nên gương mặt rất xấu xí. Có hôm đứa trẻ đó tới huých vai Nhã Vy cất giọng đanh đá:
- Mày và lũ nhóc dơ bẩn kia cứ sống trong đây tới chết đi, mẹ tao nói là tao sắp được sống trong một gia đình giàu có, tao sẽ trở thành tiểu thư danh giá. Mày lúc đấy chỉ đáng lau chân cho tao. Hứ!!
Nhã Vy mặc kệ lời nói đó bởi cô biết nói gì cũng sẽ bị đánh. Năm sáu tuổi cha mẹ cô từng tới đây một lần nhưng bà chủ không cho cô gặp họ, bà ta nhốt cô vào một căn phòng tăm tối, cô khóc lóc van xin:
- Đó là cha mẹ của con, xin bà cho con gặp họ đi. Họ chắc chắn đang tìm con, cầu …xin…. bà…
Mặc kệ cô làm gì bà ta chỉ nói:
- Mày đừng có nằm mơ, cứ ở đó mà khóc đến chết đi.
Lúc cô sắp ngất thì Vĩ Thành tới bế cô ra ngoài, nhưng cha mẹ cô đã đi tự lúc nào. Đến giờ Nhã Vy vẫn chưa hiểu tại sao bà ta lại làm như vậy. Và kì lạ từ lúc ấy cô đã không còn thấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-vong-anh-mai-hanh-phuc/2874248/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.