Cả hai cùng vào nhà, Nhã Vy lấy cho Đình Quân một ly nước rồi cô cũng ngồi xuống hỏi:
- Bác Lục tại sao lại cho anh làm vệ sĩ của tôi vậy, anh không cần phải học sao?
Đình Quân uống một hớp nước, nhìn cô đáp:
- Tôi vốn học chương trình của quân đội nên đã sớm tốt nghiệp, chỉ chờ ngày nhậm chức.
- Mẹ tôi chắc chưa nói cô nghe việc này, bà ấy vốn là học trò của ông nội cô. Trước đây ông nội là một thầy pháp có tiếng của thành phố, ông chỉ có duy nhất một học trò là mẹ tôi.
- Mẹ tôi từng kể sau khi cô bị mất tích không lâu thì ông cũng qua đời, trước khi mất ông có dặn dò gì đó với mẹ tôi mà đến giờ mẹ chưa tiết lọ cho ai cả.Sau khi ông mất mẹ tôi cũng giải nghệ, chỉ có hôm qua mẹ tôi trông thấy cô như có thứ gì dơ bẩn đeo bám nên mói đưa cô tấm bùa đó.
Nhã Vy nghe xong mặc đầy ngơ ngác, im lặng một hồi cô mới nói:
- Tôi thật sự rất cảm ơn bác Lục và anh, vì tôi mà mọi người phải hao tâm như vậy.
Đình Quân vội đáp:
- Cô không cần phải thấy có lỗi, trước đây nhà họ Lục tôi nợ ân tình lớn với họ Trang đây là việc nên làm.
Nhã Vy hôm nay được khám phá rất nhiều điều bất ngờ giữa hai gia đình, cô vẫn nên tìm ra nguồn cơi của mọi chuyện đang xảy ra. Ngồi được một lúc thì Đình Quân cũng tạm biệt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-vong-anh-mai-hanh-phuc/2874226/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.