Chương trước
Chương sau
Năm năm sau…
– Đồng chí nương, đồng chí muội, 2 người định chuồn đâu đó?
– A, ha ha, đồng chí Lãnh Phong, xin chào. Hôm nay trời thật đẹp ha.
– Ca ca, hôm nay nhìn huynh thật đẹp giai nha. Huynh hôm nay định làm gì?
– Không đánh trống lảng. Nói, hai người ăn mặc như thế này định đi đâu? Đừng nói lại đi kỹ viện nha. Hôm trước hai người nhá òn chưa đủ sao?
– Đâu có, ta sao lại đến nơi đó chứ. Phong nhi, chúng ta đi tậ hể dục thôi mà. Phải không Nguyệt Nhi.( nháy mắt).
– Phải a, tập thể dục thôi mà. 1 2 1 2…
Nhìn bóng hai người lắc lắc cái mông quay về phòng, Lãnh Phon hì cười. Sao hắn lại có người nương này nha, không chịu tu thân đã đành còn dạy hư cả muội muội. Hôm trước, hai người giả nam đ ô kĩ viện tranh giành nữ nhân với người ta, gây ra một trận đánh kinh thiên động địa. Từ hôm đó, ngoại công đã phái hắn cùng 2 vị sự phụ Ngân, Thuỷ giám sát chặt chẽ họ.
Lạc hy cũng Lãnh Nguyệt về phòng thở phì phì, hai mẹ con nhì hau, quay ra cửa nguyền rủa:
– Lãnh Phong chết bầm, chết dẫm, Lãnh Phong thối.
Lạc Hy thầm nhủ, sao nàng lại có đứa con trai đáng sợ thế chứ.
Hắn mới có 5 tuổi thôi mà đã hành sự như kẻ 15 tuổi vậy. Lạn ùng, lãnh huyết.
/Cảnh Lãnh Phong – Vương Lãnh Phong/
/Tương lai khi lớn lên là đây /
– Nương, con muốn đi chơi a. Mấy ngày nay ở trong nhà con sắ ọc rễ đến nơi rồi.
– Con tưởng ta không muốn đi sao. Nhưng mà phải nghĩ cách thoá hỏi Lãnh Phong mới được.
– Hai người muốn thoát khỏi ai????? ( lù lù đi vào)
– Đâu, làm gì có. Ai nói thế? ( chối ngay được).
– Hừ, biết điều là tốt (hỏng nặng, con mà nói với mẹ thế à?).
Đây là thiệp mời trong cung, hôm nay hoàng đế Linh quốc đíc hân sang Hạ Quốc mừng thọ hoàng thượng, nhưng mục đích chính là để cầu thân. Bảo di nương muốn nương chuẩn bị một số trang phụ hượng hạng tặng cho người ta. Nương chuẩn bị đi.
– Hoàng đế Linh Quốc ư, ông ta trông như thế nào? Có đẹp trai không?
– Ai mà biết. Không nói với nương, con đi luyện công đây.
– Hắc hắc, Nguyệt Nhi, tối nay chúng ta lại được đi chơi rồi.
– Con cũng được đi sao?
– Được chứ. Mau, cùng nương chuẩn bị.
– Yes, madam. ( bé này giỏi tiếng anh ghê).
/Cảnh Lãnh Nguyệt – Vương Lãnh Nguyệt/
/Tương lai là đây/
Quay lại mấy tháng trước, hoàng cung Linh Quốc…
– Mẫu hậu, người đừng khóc nữa, làm ơn đi mà.
– Lãnh Nhi, con nói 5 năm, nếu 5 năm không tìm được Hy nhi, co ẽ lập tân hậu mà. Sao giờ lại thoái thác. Mẫu hậu đã già lắ ồi, muốn có một đứa cháu a, muốn nhìn thấy có người nối ngôi a.
Bao nhiêu năm qua con chỉ vùi đầu vào chính sự, nữ nhân khôn àng. Ta chọn nữ nhân cho con, con liền đuổi đi. Rốt cuộc co uốn thế nào? Con muốn ta chết mới vừa lòng phải không?
– Mẫu hậu, xin đừng quá xúc động. Hoàng huynh ( Thiên Chính đưa
đôi mắt ai oán nhìn Thiên Lãnh).
– …
– Ây da, trời đất ơi, con ta không nghe lời nữa rồi, ta sống để làm cái gì? Hoàng thượng à ta không còn mặt mũi nào gặp ngườ ữa ( hoàng thượng ở đây là tiên hoàng ý). Thiên a, hãy để t hết đi cho rồi ( nói rồi nhắm mắt lao đầu về phía cây cột) (giống Hoa Nhi ghê).
- Mẫu hậu, đừng… Hài nhi nghe theo người. Thiên Chính, việ riều chính giao lại cho đệ, ta lập tức đến Hạ Quốc cầu thân.
Lập tức đi liền. Trường Khanh… ( phi thân đi, thực ra là đi trốn)
– … Khà khà khà ( hai người nìn nhau cười nham hiểm).
Hiện tại, Hạ Quốc…
– Nương, mau lên, nếu không sẽ không kịp thấy mặt hoàng đế Lin uốc đâu.
– Chứ tại ai mà chúng ta tới muộn thế này, ai kêu con giữa đườn àm nữ hiệp làm gì?
– Tại tên đó rất xấu xa, chọc ghẹo con gái nhà người ta a…
– Ai? ( chặn lại).
– Là ta.
– Quận chúa, tiểu quận chúa. Xin mời vào trong. Hoàng thượn ùng hoàng hậu đang đợi. ( oai ghê, lên quận chúa hồi nào vậy).
– Ừm… Hy nhi/ Nguyệt nhi, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậ ương nương.
– Nghĩa muội, nghĩa tử bình thân. Mau tiến lại đây. ( chỉ mộ ái ghế bên cạnh tiểu Bảo).
– Tạ hoàng thượng… Tiểu Bảo ( thì thầm),hoàng đế Linh Quốc đâu?
– Hắn đi đường xa mới tới, đang tẩy trần ở Khan phòng. Chắc mộ át nữa sẽ tới.
– Ừm. À, ta nhớ ra có việc, ta đi ra ngoài một chút lát quay lạ iền. ( nói rồi nhanh chóng đi, Cảnh Thiên còn chưa kịp chào hỏi).
- Xì… di nương ( thì thầm),nương con chắc lẻn đi xem mặt hoàng
đế Linh quốc rồi.
– Đúng thế, gì chứ nếu nghe thấy tiếng trai đẹp mà không đượ ặp ngay, nàng ta không chịu ngồi yên đâu.
Đúng như hai người họ bàn luận, Lạc Hy mới đi ra khỏi Hạ Thanh
điện liền dáo dác ngó trước nhìn sau, xác định không có ai mớ oá thành con mèo trắng rất đẹp, nhanh chóng phi thân lên nó hà, mất hút trong màn đêm.
Chẳng mấy chốc mà đến Khan phòng. Hoàng cung này, Lạc Hy đi nhẵn đất rồi, chẳng nơi nào nàng không biết cả. Cạy một hòn ngói nhỏ, con mèo nhìn quanh. Quái, sao không có ai. Nghĩ vậy, nàng uố ái thân mèo, phi xuống đáp trên cái bàn. Nhìn quanh thấy có
người đang tắm, trong hơi nước mập mờ, người đó thoắt ẩn thoắ iện. Sự tò mò giết chết con mèo, nàng mèo Lạc Hy rón rén lạ ần. Xịt…. Máu mũi phun toán loạn. Mẹ ơi mỹ nam, phải nói là cự hẩm của nhân gian a, mỹ đến tột cùng. Mấy nam nhân nàng gặ rước đây bao gồm cả Ngân và Thuỷ cũng không đẹp bằng hắn nha.
Nhưng mà… gương mặt này… Nàng nhảy lên thành dục bồn, cố đưa cá ặt với đôi mắt mèo lại gần hắn. Chợt hắn mở trừng mắt, Lạc H ững người. Một người một mèo kinh ngạc nhìn nhau. Lạc hy mấ hăng bằng đang muốn đám xuống mặt nước, nhưng nàng nhắm mắt hồ âu vẫn không thấy gì, mở mắt ra thấy hắn đang đỡ nàng.
– Ô một con mèo, rất xinh đẹp. Đôi mắt của ngươi rất giống ngườ rong lòng của ta. Ngươi là mèo của ai? Mặc kệ. ta chiếm ngươ àm của riêng.( đứng dậy).
– Xịt… meo meo meo ( này đừng có câu dẫn ta thế chứ) ( đưa ta èo lên che mắt).
– Nga, một con mèo háo sắc. Rất thú vị.
Hắn đem nàng đặt trên cái giá, cứ thế tồng ngồng trước mặt nàn ặc quần áo, Lạc Hy không biết đã chảy không biết bao nhiêu má èo, nếu hắn không nhanh mặc đồ vào thì chắc nàng sẽ chết vì mấ uá nhiều máu.
– Cùng ta đi đến yến hội nào. ( bế nàng đi cùng).
– Trường Khanh… đi thôi.
Mẹ ơi, lại một soái ca nữa. Hôm nay ta thật may mắn, gặp được 2
cực phẩm nhân gian a, lại còn được ở trong lòng một tên sờ mó
khắp nơi. Hắc hắc, đậu hũ của tên này hảo ngon a.
– Sắc miêu, làm cái gì đây? Sàm sỡ ta hả?
– Meo. ( đâu có, lắc lắc đầu mèo).
– Nga, hoàng thượng. Con mèo này thật lạ a.
– ừ. Đến rồi.
– HOÀNG ĐẾ LINH QUỐC GIÁ ĐÁO.
- THAM KIẾN CẬN ĐẾ.
– Đa tạ, các vị miễn lễ. Hoàng đế Linh quốc kính chào bệ hạ,
chào hoàng hậu.
– Cận hoàng không cần khách sáo. Mời ngồi ( chỉ một cái ghế nga ạnh mình).
– Đa tạ.
Các công chúa, quận chúa của Linh quốc thấy mặt Thiên Lãnh thì tim đập chân run, mặt đỏ tưng bừng. Có nàng xúc động quá cò gất tại trận phải đưa đi “ cấp cứu”. Trong suốt buổi yến tiệ àng nàng thi nhau trổ tài, bất quá Thiên Lãnh vẫn chả thèm ngó lấy một cái. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ chăm chú đút cho “con mèo” ăn. Lãnh Nguyệt thấy Lạc Hy trong lòng Thiên Lãnh hưởng thụ thì đôi mắt tinh ranh loé lên. Nương à, người muốn hương thụ mỹ na ao? Bất quá ta không thể cho người toại nguyện a. Nói rồi rờ hế đi tới phía Thiên Lãnh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.