Quả nhiên như bọn họ đoán, chỉ một lúc sau…
- Ây nha, ca ca, họ đẹp quá. Muội chưa từng thấy ai đẹp như vậy a. Ca ca, muội muốn hắn.( chỉ Huyết Nguyệt, ưỡn ẹo).
- Được được muội muội, còn tiểu mỹ nhân đó sẽ là của ta ( nhỏ nước dãi). Người đâu, bắt họ về cho ta.
- Ơ ở các người là ai, làm gì vậy? mau thả ta ra. Ca, cứu muội ( Lạc Hoa giẫy giẫy)
- Các ngươi muốn làm gì? Mau thả muội muội ta ra. ( Huyết Nguyệt lúc này đúng chất một thư sinh).
- Thả? Nực cười. Các ngươi là trọng phạm, cư nhiên trộm tiền của bổn thiếu gia ta.
- Ngậm máu phun người, ta trộm tiền của ngươi hồi nào chứ.
- Còn chối. Người đâu lục soát
- Thiếu gia, không có gì.
- Cái gì? (Túm lấy tiểu nhị). Ngươi nói bọn họ có nhiều tiền. vậy sao giờ không có.
- Dạ dạ, Huỳnh thiếu gia. bọn họ có tới 6 người a , còn có hẳn một bọc tiền lớn nữa. Sao giờ còn có 2 người vậy nè.
Đúng lúc ấy thì…
- Này, các ngươi làm gì? Mau thả các con ta ra ( một đôi phu phụ trung niên đi vào, 2 người này không ai khác là Tú Bình cùng Lưu Thần).
- Các ngươi thật to gan, dám ra lệnh cho bổn thiếu gia. Mau bắt hết bọn chúng về phủ cho ta.
- Này buông chúng ta ra, các ngươi thật vô lý mà.
Bọn chúng đưa các nàng đi đến huyện đường. Hai “ huynh muội” các nàng thì được bọn chúng rinh về phòng riêng còn “phụ mẫu” các nàng được đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-nhi-ve-ben-ta-nhe/1617776/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.