Sau nửa canh giờ đoàn người bọn họ lại xuất phát. Hoa Vô Khuyết và Ngọc Khanh cười nói rất vui vẻ, còn Liêu Bình với Trân Trân thỉnh thoảng lại cãi nhau chí choé. Lạc Hoa một thân tử y phiêu diêu, dịu dàng tựa vào ngực Huyết Nguyệt, trên gương luôn luôn cười rất hạnh phúc.
- Nương tử.
- Ân, tướng công.
- Nàng nói đi,nàng ở nơi đó có 3 ngàn giai lệ, ta đây có nên có thêm vài tiểu thiếp không?
- Không được, tướng công. Thiếp về đuổi hết bọn họ đi. Chàng chỉ được phép có một mình thiếp thôi.( ôm chặt lấy Huyết Nguyệt).
- Vậy sao? Nàng có đuổi được không? Ta được biết nàng với Như Huyền đó đã có một tiểu hài tử, bây giờ đến khi ta trở về có lẽ cũng sinh hạ được rồi đó.
- Không, tướng công. Là ngoài ý muốn nha. Ta chỉ yêu một mình chàng thôi. Như Huyền đó không xứng để ta yêu. Nếu chàng không thích, khi đứa bé ra đời ta lập tức đuổi kẻ đó đi. ( Trường Khanh thối, dám bán đứng ta).
- Nàng muốn họ tình thâm chia lìa sao? Ta có thể chấp nhận kẻ đó ở nhà của chúng ta, có điều nếu nàng không yên phận, ta sẽ rời đi, vĩnh viễn không trở về bên nàng nữa.
- Đừng nha, tướng công. Sẽ không có chuyện đó đâu. Ta đối tướng công nhất dạ chung tình.
- Vậy sao? Nàng hãy nhớ lấy những gì nàng nói. Ta tin nàng nhưng nếu nàng dám lừa gạt ta, ta sẽ làm cho nàng …sống…không…bằng…chết..( cố ý rít mạnh câu cuối).
- Ân. ( ôm chặt lấy như sợ Huyết Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-nhi-ve-ben-ta-nhe/1617772/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.