Hắn ôm “ nàng” ngồi đó đã muốn năm ngày. Không ăn uống, bất động. Quần thần đã đến khuyên can nhiều lần, thái hậu còn lấy cái chết ra đe doạ mà hắn vẫn không có phản ứng. 
Cứ ngồi đó, ngày ngày kể chuyện cho nàng, mỗi ngày hát 1 bài hát cho nàng nghe. Hắn bây giờ so với cái xác khô không khác là bao. Tiều tuỵ, xơ xác. HN mấy ngày nay cũng xơ xác không kém. Tuy có được Trường Khanh thúc giục ăn chút ít nhưng cả ngày ngồi đờ đẫn, ngày nào nàng cũng khóc. Trường Khanh không biết làm sao, chỉ biết ôm nàng vào lòng an ủi (tg: TK lợi dụng lúc Hoa tỷ buồn ăn đạu hũ nhé TTK: ta an ủi nàng thật lòng, ngươi biến đi chỗ khác mà chơi) 
LH thấy tình cảnh nàng gây ra cũng thập phần áy náy nhưng không biết làm sao. Chợt… 
- Lạc Hy… 
- Câu hồn quỷ, sao ông lại tới đây, không lẽ ta sắp chết thật? 
- Không phải ngươi mà là hắn nha ( chỉ chỉ Vương Lãnh Thiên) 
- Cái gì? Hắn sắp chết? Chết rồi ,chết rồi , chuyện này cũng tại ta mà ra, làm sao đây, làm sao bây giờ ( cuống cà kê cả lên) 
- Hầy, ta chỉ nói đùa thôi làm gì mà cuống lên thế. 
- Đùa? (túm cổ áo) Ông nghĩ chuyện này là để ông đùa đấy hả? Ông có tin ta cho ông mất hồn luôn không? 
- Tin, ta tin. Ta chỉ báo cho cô tin này…. Thật ra… thật ra thì… 
- Thật ra cái gì nói mau… 
- Ta… ta lại bắt nhầm hồn của bạn cô nữa rồi.. 
- CÁI GÌ??????????????? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-nhi-ve-ben-ta-nhe/1617766/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.