Khi Hermes tỉnh lại thì trời đã tối rồi, chỉ có ánh trăng như nước xuyên qua cửa sổ gỗ nho nhỏ chiếu vào sàn nhà.
Chiếc thuyền như một cái nôi, theo con sóng cuồn cuộn mà lay động. Gối lên khuỷu tay dày rộng của hắn, giống như một đứa nhỏ được bảo hộ, Hermes trong lòng tràn đầy ấm áp, khóe miệng câu lên nụ cười hạnh phúc.
Ngẩng đầu nhìn hình dáng người thương, hơi thở ôn hòa phả lên một bên mặt, ngũ quan tinh xảo như được dùng dao điêu khắc, có vẻ anh tuấn mà cương nghị… Lúc này hắn không có khí chất lạnh như băng như ban ngày, như là con hắc báo lười biếng đang ngủ say. Tựa vào ngực hắn, thế giới trở nên im lặng đến lạ kì.
Như cảm giác được tia nhìn của người yêu, Hades chậm rãi mở mắt, mỉm cười nhìn Hermes, cúi đầu hôn nhẹ nhàng một cái bên môi y.
Hermes mở trừng hai mắt: “Ta làm ngươi tỉnh sao?”
Hades xoa xoa đầu y: “Ta căn bản không có ngủ.”
“Ta có chút đói bụng…”
Hades mỉm cười mang theo một tia tà khí, lật thân qua đè y xuống dưới: “Ta đút ngươi ăn no nha…”
“Đừng…” Hermes đẩy hắn ra, “Ta thật sự đói bụng, ta đã một ngày không ăn gì…”
Hades lúc này mới nhớ tới y không giống với mình, vội vàng buông y ra: “Thực xin lỗi, ta đi mang chút ăn đến.”
“Tự ta đi là được rồi, người thường thấy ngươi còn không bị hù chết sao.” Hermes xoay người xuống giường, mặc quần áo vào, quay đầu hướng hắn cười cười, “Chờ ta một lát, ta lập tức quay lại.”
Ra cửa phòng, nhóm thuyền viên đều đã đi nghỉ ngơi, nơi nơi đều là một màu đen tuyền.
Hermes không quen với thuyền này, đành phải một đường sờ soạng tìm phòng bếp, đột nhiên nghe được bong thuyền có tiếng vang rất nhỏ, tựa hồ là thanh âm liên miên cằn nhằn của nữ nhân… Trên thuyền như thế nào có nữ nhân chứ?
Xuất phát từ tò mò, Hermes lén lút đi lên cái thang, hướng boong tàu đi đến.
Một nữ tử mặc ngân y đang ôm lấy đầu, trong ánh trăng không ngừng đi tới đi lui, tựa hồ đang phiền não rối rắm cái gì đó.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ… Hermes cùng Hades bộ dạng thực xứng a… Ai nha không được! Ta như thế nào dễ dàng phản bội như vậy chứ! Ta rõ ràng là đứng về phía Apollo mà!”
Nữ tử kia nhập thần như thế mà lầm bầm lầu bầu, ngay cả Hermes lặng lẽ tới gần cũng không biết, thình lình quay người lại, sợ tới mức thiếu chút nữa đã thét lên chói tai.
“Chết người a! Ngươi tại sao lại ở chỗ này!”
“Lời này phải là ta hỏi ngươi, Artemis, ngươi tại sao lại ở trên thuyền?”
“Ta… Ai…” Artemis ngồi chồm hổm xuống, ngón tay vẽ mấy vòng tròn xuống khoang thuyền, “Ta vốn là đến giám thị các ngươi, nhưng khi vừa nhìn thấy các ngươi ở trên giường rất hài hòa ôm lấy nhau, ta lại chảy cả máu mũi…”
“Ngươi có lầm hay không, lại rình trộm chúng ta…” Tuy biết nữ thần ánh trăng đường đường có cái hứng thú buồn nôn đó nhưng Hermes vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi, nghĩ lại, lại nhíu mày, “Không phải hắn gọi ngươi tới chứ?”(Hủ nữ chúng ta bị chửi rồi bà con =v=)
Artemis thở dài, đứng lên khỏi mặt đất, thu hồi thần sắc lỗ mãng, nghiêm túc nhìn Hermes: “Ngươi có phải đã yêu Hades hay không?”
Hermes yên lặng gật gật đầu.
“Nếu như vậy, ta cũng khó nói gì được… Bất quá Hermes à, làm bằng hữu ta xin cho ngươi một lời khuyên, ngươi ôm chính là trượng phu của người khác! Còn Apollo thì luôn luôn chờ ngươi ở Olympia, trừ ngươi ra hắn đã không còn gì hết …”
Hermes bị lời nói này làm cho bừng tỉnh, tựa như một cái cảnh báo đánh ong ong vào đầu hắn, cái đã bị hắn quên đi hay nói là lựa chọn quên đi nó, hết thảy tràn vào trong đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt hơn cả ánh trăng.
“Persephone… Đừng nói cho nàng biết…”
Không thể tưởng tượng người khờ dại rực rỡ kia, tiểu cô nương vẫn thường ngọt ngào kêu hắn “Hermes ca ca”, nếu biết chuyện này, sẽ thương tâm như thế nào đây…
“Được rồi, ta sẽ không nói với nàng… Nhưng mùa đông gần nhất, nếu Hades không đi đón nàng, chuyện đó cũng dấu không được đâu .”
“Ta đã biết…”
Artemis vỗ vỗ bờ vai y, mang cái thở dài rời đi.
Hermes mờ mịt nhìn phương xa, ngơ ngác đứng trong ánh trăng sáng, không biết nên đi về đâu…
“Hermes…”
Thấy y hồi lâu không trở về phòng, Hades đi lên boong tàu tìm y, khẽ gọi y một tiếng, nhưng không có đáp lại.
“Hermes.” Hades đi đến trước mặt y, đã thấy thần trí y mơ màng hai mắt trống rỗng, không khỏi nhíu mày, “Ngươi làm sao vậy?”
Hermes như là từ một nơi nào đó thật xa trở về, khi nhìn thấy Hades liền bày ra một nụ cười tái nhợt: “Ta không sao…”
Thần sắc của y càng làm Hades tin vừa xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại bất động thanh sắc, không có hỏi tới.
“Đi, chúng ta trở về.”
Nhẹ nhàng mà ôm lấy Hermes, bảo hộ y trong lòng ngực, ánh mắt cảnh giác tuần tra bốn phía, cuối cùng chỉ phát hiện trên bầu trời treo một mảnh ngọc bích, đích thị là ánh trăng sáng.
Ánh trăng trộm trốn vào trong tầng mây, tựa hồ muốn tránh đi ánh mắt sắc bén của minh vương.
Hades nổi giận, vươn tay kéo ra một mảnh màn đêm ra, biến bầu trời thành một mảnh đen huyền.
Ánh trăng tiêu thất.
Nhưng bóng ma trong lòng lại không cách nào xua đi.
Đường trở về thật sự rất thuận lợi, nỗi nhớ nhà của nhóm thuyền viên như một mũi tên, theo gió vượt sóng hướng cảng chạy tới.
Tâm tình mọi người đều vô cùng thả lỏng, khi nghỉ ngơi còn có thể ca hát khiêu vũ móc câu câu cá, chúc mừng chuyến mạo hiểm lần này đã thành công.
Hermes lại trở nên thực im lặng, người đam mê náo nhiệt như y lại rời xa đám người, một mình đứng ở trong phòng.
Biểu tình trên mặt đọng lại, nội tâm thống khổ giãy dụa, cứ như có hai con người đang kéo co trong lòng, một người tên là “Đạo nghĩa “, một người tên là “Tình yêu” .
Hắn là trượng phu của người khác… Chính mình cũng biết nhưng chỉ là vì một chút tham luyến lại lựa chọn quên đi.
Cứ như vậy hoàn toàn không để ý, tùy tiện làm đóa hoa cuồng dã kia nở rộ, thẳng đến khi nó ăn sâu bén rễ ở trong lòng khó có thể nhổ được.
Không nên, rồi lại không khống chế được… Tựa như tiến vào vũng bùn càng lún càng sâu, rồi lại vui vẻ chịu đựng như vậy.
Nếu y ích kỷ một chút, thì có thể có được hạnh phúc… Chỉ là sau đó lại sẽ như thế nào đây?
Y có thể không quan tâm đến sự châm biếm cùng phỉ nhổ của chư thần, có thể thành khẩn thỉnh cầu Zeus tác thành cho bọn họ, thậm chí có thể nhẫn tâm nói với Apollo một câu “Thực xin lỗi” … Nhưng Persephone thì phải làm sao? Từ nhỏ đến lớn, nàng đều không chịu qua bất kì tổn thương nào, đơn thuần như vậy mà yêu Hades, đơn thuần như vậy mà tin tưởng chính mình, phải như thế nào mới có thể nói ra, nói ca ca cùng trượng phu của nàng yêu nhau?
Mình lại trở thành người thứ ba trong phim truyền hình làm cho người ta thống hận… Hermes nắm lấy tóc mình, ngẫm lại cũng cảm thấy hoang đường buồn cười. Sự tự trách mãnh liệt nảy lên trong lòng, hận không thể tự tay bóp chết bản thân mình!
“Không cần nghĩ nữa … Đem hết mọi thứ giao cho ta đi!”
Thanh âm của hắn ôn nhu mà kiên định, Hermes chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt tử sắc thâm thúy kia, chúng nó chung quy có thể làm mình an bình, cứ như trời sập xuống cũng đụng không được đến người.
Hermes mỉm cười, vươn tay về phía hắn: “Hades, ôm ta một cái.”
Hades đau lòng vuốt ve mặt của y, mở hai tay ra ôm y vào lòng, ấm giọng mà an ủi: “Không cần lo lắng, bất luận phát sinh chuyện gì, đều có ta gánh vác.”
Hermes dùng sức ôm lấy hắn, cứ như chỉ giây tiếp theo thôi hắn sẽ biến mất mãi mãi, chủ động hôn môi hắn, thanh tuyến khàn khàn: “Ôm ta… Đi vào trong thân thể của ta đi… Làm cho ta cảm thấy sự tồn tại của ngươi…”
Hades đáp trả nụ hôn của y, bắt nó biến thành một hồi phong bạo lãng mạn, từ môi đến cổ, đến xương quai xanh, đến nhũ tiêm… Đầu lưỡi triền miên trên từng tấc da thịt y.
Hermes ôm hắn, bừa bãi mà rên rỉ, khát vọng, hưởng thụ, tham luyến … Dĩ nhiên từ bỏ tất cả rụt rè, bởi vì từ hôm nay trở đi, mỗi một lần như thế này, đều có thể là lần cuối cùng giữa bọn họ…
Y yêu nam nhân trong lòng! Luyến tiếc không nỡ buông!
Là hắn cho mình nghiệm thấy cái gì là tình yêu chân chính, giống như biển cả bao dung mà thâm trầm. ở bên cạnh hắn mình chính là Hermes, không có áp lực cũng không bị mê thất (lạc đường). Bọn họ là hai người yêu nhau mà không phải bị chiếm đoạt từ một người… Khi tất cả mọi vật đều lướt qua, mới hiểu được cái nào là tình yêu mà mình mong muốn…
Hermes mở rộng thân thể của mình để hắn tiến vào thật sâu, hận không thể đem tất cả của mình giao phó cho hắn, chỉ biết dùng cách này để báo tình thâm nghĩa trọng của hắn…
Giờ khắc này bọn họ thuộc về lẫn nhau, cũng chỉ vào lúc đó, khoái hoạt ban sơ nhất mới đem tất cả phiền não đều đuổi đi, trong đầu trống rỗng, trong mắt chỉ có khuôn mặt đối phương.
Trong lay động kịch liệt, Hermes cảm thấy linh hồn mình sắp sửa bay đi. Nếu có thể, thỉnh đem hơi thở của y mang đi luôn, đừng lưu lại bất cứ cái gì… cứ như vậy, tất cả tất cả đều dừng lại tai giây phút này, y cũng không cần tỉnh lại lần nữa để phải đưa ra lựa chọn đầy thống khổ này…
Trong tiếng quát to cuối cùng, bọn họ cùng nhau thăng triều, Hermes ngước cao mặt, một giọt nước mắt nóng hổi lén lút chảy xuống từ khóe mắt…
Hades hôn lên giọt nước mắt, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Hermes, theo ta đi đi!”
Hermes nhắm mắt lại, khẽ cười, chỉ gắt gao ôm lấy hắn nhưng vẫn không nói lời nào.
Thuyền cuối cùng cũng đã cập bến.
Ngày trở về thanh Sparta, mỗi người trên thuyền đều được hoan nghênh như anh hùng, bởi vì không ai có thể từ đảo Alex trở về chớ đừng nói là thu được Kim bôi của Zeus.
Cao hứng nhất chính là Paris rồi, hắn giơ cao Kim Bôi xuyên qua đám người trên đường, hưởng thụ sự ca ngợi cùng hoan hô của mọi người.
Quốc vương bệ hạ cũng phái sứ thần tới, nghênh đón bọn họ đến hoàng cung, quốc vương tự mình đón bọn họ, cũng đáp ứng thực hiện hứa hẹn, ra lệnh cung nhân chuẩn bị hôn lễ, để Paris cùng Helen công chúa nhanh chóng thành hôn.
Đoàn người Paris được lưu lại hoàng cung, được an bài ở lại nhà khách, sau khi hưởng thụ hết bữa tiệc phong phú cùng việc tắm rửa thoải mái, đêm cũng đã về khuya .
Nhưng vào lúc này, lại có người đến gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Ta tới đưa thức ăn khuya cho Paris vương tử.”
Tuy rằng không rõ vì sao mới ăn cơm chiều lại còn đưa cơm khuya tới, nhưng nghĩ đây có lẽ là quy củ trong vương cung thành Sparta, Paris liền vội vàng mở cửa ra.
Tên thị nữ kia che mặt lại, trong tay không có cái gì, cũng không như những người khác hành lễ với hắn mà nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Paris đang muốn hỏi, đã thấy thị nữ kia mở khăn che mặt ra một chút, Paris thở sâu, thiếu chút nữa đã la lên.
Hermex liếc một cái, không cần đoán cũng biết là ai, mang theo Achilles hướng Paris hành lễ: “Vương tử điện hạ, chúng thần trở về phòng nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước.”
“Ân… Hảo.”
Trước khi ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn công chúa mặc quần áo thị nữ đến gặp tình lang một cái, loại hình ảnh này như đã từng quen thuộc… Hình như là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Đóng cửa lại vì người đang đứng trong phòng, xoay người, một trận gió lạnh thổi qua mang đi lá cây trên cành tuôn bay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]