Mơ thấy mình đang cùng sư phụ ngồi trên bãi cỏ luận nhân sinh, bỗng nhiên nói đến một cái gì đó thú vị, hai người bắt đầu đấu miệng với nhau, mình lại nói không bằng y, dưới tình thế cấp liền nhào tới, ấn y té trên mặt đất.
Cặp mắt nâu kia ôn nhu mà sáng ngời, như tinh quang rạng rỡ trên bầu trời, đôi môi mỏng manh ôn nhu mà mềm mại kia, lộ ra ánh bóng loáng vô cùng hấp dẫn…
Thân thể Achilles không hiểu sao lại nóng lên, ma xui quỷ khiến mà hôn xuống, như mút vào cam tuyền mát lạnh, hai tay vuốt ve thân thể y, hơi thở cũng dồn dập thô lỗ…
Trong miệng y tràn ra tiếng nỉ non thấu xương làm mất hồn, thiếu niên không có kinh nghiệm lập tức cầm giữ không được, cứ như vậy mà một tiết ngàn dặm…
Trong cảm giác cực hạn này, Achilles bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong thân thể tản ra từng trận dư vị, nhưng sau khi dục vọng rút đi, còn lại chỉ là cảm giác thẹn thùng…
Vì cái gì có giấc mộng như vậy? Đối tượng lại là sư phụ mà mình kính yêu?
Achilles xấu hổ đỏ mặt, vội vàng chạy đi tắm nước lạnh, đổi quần áo sạch sẽ.
Sau khi trở về, hắn cũng không cách nào ngủ được, ngồi ở chỗ này trơ mắt ngẩn người, suy nghĩ giống như từng con sóng biển lay động ngoài khơi…
Achilles hoài nghi mình có tính như phụ nữ, nhưng nhìn những người vạm vỡ nằm ngỗn ngang lộn xộn trong khoang thuyền, dù thế nào hứng thú cũng không cách nào dậy nổi, nhưng chỉ cần nghĩ tới sư phụ… Tựa như bị kích thích tiếng lòng, trong chốc là tâm phiền ý loạn buồn bực không thôi.
Tiếng ngáy liên tiếp vang lên trong khoang thuyền, làm tâm hắn càng không thể yên tĩnh, đứng dậy đi ra ngoài, muốn mượn gió biển làm cho mình thanh tỉnh lại.
Bóng đêm dần dần tán đi, ánh sáng lặng lẽ tiến đến, Achilles đi lên boong tàu, hưởng thụ sự yên lặng một mình.
Nhưng mà, bóng người ngồi trên mép thuyền kia, lần nữa làm loạn nhịp đập tim hắn —— kia chính là sư phụ của hắn, là người vừa rồi còn trong giấc mộng của hắn…
Achilles kìm lòng không đậu đi qua, y dựa vào cột buồm ngủ, điềm tĩnh như vậy… Rất khó tưởng tượng thiếu niên nhìn qua còn non nớt hơn so với mình lại chính là sư phụ, vừa bắt đầu mình cũng không tin, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, ngôn luận bình thường kia của y kỳ thật là tràn ngập trí tuệ, tổng có thể làm mình vui lòng phục tùng.
Ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu tới đây? Có lẽ là một vị thần tôn quý của Olympia, đi tới nhân gian tu hành?
Achilles càng chạy càng gần, đột nhiên trong lúc đó, sau lưng Hermes đọng lại một vòng linh lực màu đen, như đêm đen quét tới lần nữa, thậm chí ngay cả ánh sáng nhạt buổi sáng sớm cũng bị cướp đi !
Achilles trong lòng cả kinh, ngừng ngay cước bộ, đoàn khói đen kia hóa thành một đạo nhân ảnh, tập trung nhìn vào, mới biết được Hermes không chỉ có một mình, mà là bị một gã Hắc y nam tử ôm vào lòng.
Tuy rằng trước kia cũng từng nhìn qua hắn, nhưng không rõ ràng như lần này, tên nam tử kia có một đôi mắt thâm tử sắc cao quý mà thâm trầm, ánh ra hào quang lạnh nhạt mà sắc bén.
Lớn mật như Achilles, nhưng khi đối mặt với ánh mắt như vậy, cũng nhịn không được mà sợ hãi, sợ hãi này là từ nội tâm phát ra, khảm nơi sâu nhất tận xương tủy… Nhìn qua như là tử vong, so với tử vong còn đáng sợ hơn.
Lần đầu tiên, Hades hiện ra chân thân ở trước mặt hắn.
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi tốt nhất quên đi ý tưởng này đi, bởi vì ta và y mới là thật tâm yêu nhau!”
Lời nói của nam tử trầm thấp hữu lực, như dùng dao nhỏ đem mỗi một chữ đều khắc vào trong lòng mình, đặc biệt câu cuối cùng kia “Ta cùng y mới là thật tâm yêu nhau”, giống như khối đá lớn đập nát ảo mộng trong lòng.
Nhìn y ở trong lòng ngực người khác trầm tĩnh như thế, hoàn toàn không có ưu thương cùng bất an lúc mới gặp, Achilles cảm thấy vui mừng rất nhiều, nhưng chua xót cùng bi thương cũng đầy tràn cõi lòng, một loại cảm giác bị thất bại chưa bao giờ có.
Vừa lòng cảm giác được sự tuyệt vọng của đối phương, Hades lúc này mới lặng yên rời đi.
Lúc này, Hermes mất đi sự bảo hộ của Hades, bị gió biển mềm nhẹ làm tỉnh lại .
Y duỗi lưng một cái, nhu nhu mắt, đã thấy Achilles đứng ở trước mắt.
“A? Ngươi tại sao lại ở chỗ này, tối hôm qua có ngủ ngon không?”
Achilles ngốc ở nơi đó, chưa trả lời câu hỏi của sư phụ, Hermes phát hiện dị thường, trong mắt của hắn hàm chứa bi thương.
“Achilles, ngươi làm sao vậy?”
Vẫn không trả lời, Achilles sợ mình nhịn không được sẽ khóc, dứt khoát xoay người bước đi.
“Achilles…” Chỉ để lại Hermes thần tình kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Helen hào” tiếp tục hướng tới chổ sâu nhất của viển Heller, ở nơi nào có người thứ hai khảo nghiệm đang chờ đợi bọn họ.
Bọn họ đi tới một eo biển hẹp dài, nơi này quái thạch lởm chởm san hô mọc thành bụi, sóng biển mạnh đập vào thuyền bè, mang theo mấy mảnh gỗ còn lại của các con thuyền khác, thi thể thuyền viên đã không thấy bóng dáng.
“Nơi này chính là chàng nham (miền núi đá đụng vào nhau) của eo biển tái nặc tư , hai ngọn đá núi dốc ngược này không phải nhô lên từ đáy biển, mà là theo phương xa bay tới. Có khi hải lưu làm bọn chúng chạm vào nhau, có khi lại tách bọn chúng ra.” Thủy triều nhảy chồm lên giữa hai núi, phát ra tiếng kêu vô cùng đáng sợ làm người nghe kinh tâm động phách, Hermes lại nói hời hợt, tận lực giảm bớt sợ hãi trong lòng bọn họ, “Kỳ thật vẫn có biện pháp, chúng ta có thể thả một con bồ quyến rũ đường ra, mọi người nhất định phải đuổi kịp nó, nếu nó có thể thành công bay ra khỏi eo biển, như vậy chúng ta cũng có thể!”
Trong lời nói của Hermes có tia ủng hộ sĩ khí, nhưng đúng lúc này, eo biển bổng truyền đến tiếng nổ lớn như sấm!
Đây là tiếng nổ phát ra do hai ngọn chàng nham đụng vào nhau, tiếng rít của sóng biển cùng hồi âm thật lớn vang dội, cảnh tượng như cảnh báo sự mạo hiểm của con thuyền!
Vừa mới mở đại môn ra, thế nhưng trong chốc lát lại đóng cửa !
Tất cả mọi thứ, chỉ phát sinh trong nháy mắt!
“Tốc độ này cũng quá nhanh! Chúng ta nếu xông vào, khẳng định phải đi một mạch mới được!”
“Không đi không đi, ta phải về nhà!”
Nhìn tình cảnh đáng sợ như vậy, bọn thủy thủ lại rút lui, bất luận Hermes khuyên như thế nào cũng vô pháp làm bình ổn lại cảm xúc của bọn họ.
“Đều câm miệng cho ta! Dám không đi tới thì tất cả đều bị ném xuống biển!”
Thời khắc mấu chốt, Achilles uy hiếp một cái, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ của Hermes.
Bọn thủy thủ cũng biết sự lợi hại của hắn, hơn nữa sát khí quá mạnh, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả chàng nham kia.
“Mọi người không được nghĩ chuyện khác, tốc độ nhanh nhất đi tới cho ta!”
Dưới sự cưỡng bức của Achilles, bọn thủy thủ không thể không trở lại vị trí của mình, toàn lực ứng phó cầu mong một đường sinh cơ.
“Cám ơn ngươi, Achilles.”
Tiểu tử này gần đây có chút kỳ quái, giống như không thế nào cùng mình thân mật, nói ít tính tình đại, lại thích cùng bọn thủy thủy xung đột.
Nhưng đối với lời nói của mình, hắn vẫn trước sau như một mà làm theo, kiên định hỗ trợ các quyết định của mình.
Hermes cảm thấy hắn đã thay đổi, nhưng lại nói không ra hắn đổi ở chỗ nào… Không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc nháo cái gì không được tự nhiên, xem ra sau khi qua cuộc phiêu lưu này, phải tìm hắn hảo hảo nói chuyện mới được.
Toàn thể thành viên trên”Helen hào” sẵn sàng đón quân địch, chờ chàng nham mở ra lần nữa.
Không bao lâu sau, chàng nham lại lén lút mở ra một khe hở, Paris thả bồ câu trên thuyền ra, mọi người cõi lòng chờ mong nhìn chăm chú.
Bồ câu bay qua, hai chàng nham lớn lại bắt đầu tới gần nhau, nước biển ở eo biển nổi sóng lớn, biển cả rít gào liên tục, mắt thấy hai ngọn núi lớn như muốn dựa sát vào nhau!
Giữa hai ngọn núi lớn chỉ còn lại một khe hở làm đường bay cho con bồ câu, bồ câu liều mạng vỗ cánh, rốt cục cũng bay ra được ___ chỉ là khi hai ngọn núi đụng nhau, vẫn kẹp rớt lông đuôi của chim bồ câu.
Mọi người thấy đều chảy mồ hôi, bồ câu khéo léo lả lướt còn như thế, huống chi con thuyền khổng lồ như thế này!
Lúc này, thuyền trưởng Paris đứng dậy: “Mọi người đừng sợ! Chúng ta có thần linh phù hộ mà!”
Mọi người nghe xong, lại dấy lên tia hy vọng: “Vị thần nào thế?”
Paris từ trong lồng ngực móc ra chân dung của “Hermes gia gia”: “Chính là ngài, thần sứ giả đại nhân Hermes vĩ đại! ngài không chỉ là người phát ngôn của thần vương Zeus, mà còn là vị thần bảo hộ cho thương nhân tiểu thâu kẻ lừa đảo, còn là người dẫn đường người lữ hành! Ta đã được ngài che chở rất nhiều lần, có lão nhân gia ông ta ở đây, tin chắc chúng ta nhất định sẽ thành công!”
“Đúng vậy a đúng vậy, mọi người mau tới cúi đầu đi! Loại địa phương hiểm yếu này, trừ phi là có thần linh phù hộ, nếu không sẽ không qua được đâu a!”
Vì thế một đám người tụ tập lại dưới chân “Hermes gia gia”, thập phần thành kính quỳ bái ngài ấy.
Hermes nhìn đến đầu đầy hắc tuyến, thật không biết nếu trước mặt mọi người đoạt lấy khối gỗ mục nát kia rồi ném xuống biển có tốt hay không.
Mà ngay cả Hades mặt lạnh ẩn phía sau hắn, nhìn đến tình cảnh này, cũng nhịn không được “Xì” một tiếng bật cười.
“Cười cái gì mà cười! Nghiêm túc một chút đi! Đám người này đầu óc tú đậu rồi, mà ngươi cũng đi vờ ngớ ngẩn theo nữa hả!”
“Không có gì a, ta cảm thấy rất đáng yêu nha…”
“Hades! Ngươi khi nào đã trở nên hư hỏng như vậy !”
Hades khẽ vuốt tóc y, như đang vuốt xuôi bộ lông của con mèo nhỏ: “Cho dù có một ngày, ngươi thật sự biến thành như vậy, ta cũng yêu ngươi.”
Chỉ một lời nói, đã làm Hermes mặt đỏ tía tai thêm lần nữa: “Ngươi a, học xấu…”
Sau khi cúng bái thần xong xuôi, mọi người xoa tay, lại khôi phục tin tưởng.
Lúc này chàng nham mở ra lần nữa, Hermes cao giọng cổ vũ thủy thủ chèo thuyền thừa dịp núi lớn tách ra hết sức anh dũng mà lao tới!
Chờ khi tiến nhập eo biển, nước biển như trở thành nam châm, thoáng một cái đã hút con thuyền đi vào!
Thuyền theo dòng nước đi về phía trước, bên trong u ám âm trầm, quái thạch hai bên như một đôi ma trảo, tai nạn uy hiếp bọn họ.
Thuyền rất nhanh đi tới, đột nhiên một con sóng lớn bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) thổi quét qua, đổ ập xuống đánh vào mạn thuyền, tất cả mọi người ướt đẫm, nhưng vẫn gục đầu không dám nhìn về phía trước, chỉ biết liều mạng mà chèo!
Lúc này chỉ có hoa tiêu Hermes trấn định tự nhiên, y đứng ở đầu thuyền đầu sóng ngọn gió, nhìn cự triều (con sóng lớn) cuồn cuộn đập tới, hạ lệnh mọi người đình chỉ chèo, không cần cùng nó cương đối cương!
Mọi người đều dừng động tác lại, cự triều quay cuồng xông vào đáy thuyền, đem thuyền nâng lên cao —— thậm chí cao hơn cả núi đá đang khép lại!
“Hiện tại, chèo đi!”
Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu liều mạng mà chèo, mái chèo của thuyền nhanh chóng bị bọn họ bẻ cong!
Nhưng ngay khi bọn họ sắp nhìn thấy ánh sáng lối ra, đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy, càng làm thuyền tiến vào chính giữa chàng nham!
Mắt thấy thân thuyền bị kéo vào núi đá, tại thời điểm cấp tốc này, một sức mạnh mạc danh lại lén lút đẩy bọn họ một cái, khiến cho bọn hắn trồi lên mặt nước, không bị dòng nước khống chế, tránh thoát vận mệnh tan xương nát thịt!
Ngay tại khoảnh khắc bọn họ lao ra, chàng nham phía sau “Ầm vang” một tiếng, lại khép lại!
Ngay cả như vậy, chàng nham vẫn kẹp lấy mấy tấm ván gỗ ở đuôi thuyền, tấm ván gỗ bị ép thành mảnh nhỏ rơi xuống biển cả, nháy mắt đã bị trôi đi, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Mọi người trên thuyền còn trong dư kinh, thẳng đến nhìn thấy trời xanh mây trắng, cảm giác gió nhẹ thổi từ từ, mới tin tưởng chính mình còn sống!
Trong lúc nhất thời bất năng tự kỹ, tất cả đều nhảy dựng lên hoan hô!
“Chúng ta đều là anh hùng!”
“Cái này nhất định là có thần linh phù hộ! Vừa rồi ta cảm giác thuyền như bay lên!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]