‘‘Vì cớ gì huynh lại bảo Điềm Nhi băng bó vết thương cho huynh?’’
‘‘Vì cớ gì huynh không gọi tôi đến băng bó vết thương cho huynh?’’
‘‘Huynh quen biết muội ấy từ khi nào?’’
‘‘Rõ ràng là huynh bảo vệ tôi nên mới bị thương mà, rõ ràng là tôi hại huynh bị thương mà, rõ ràng hai chúng ta quen thân hơn mà, vì cớ gì huynh chỉ kêu mỗi muội ấy đến băng bó vết thương, vì cớ gì lại không tìm tôi,không tìm tôi, không tìm tôi hả?’’
‘‘Huynh đừng nói là huynh đãthích Điềm Nhi rồi nhé! Huynh nói đi, nói đi, nói đi chứ! Cớ gì ngay cảhuynh cũng thích muội ấy cơ chứ? Huynh rõ ràng là sư phụ của tôi mà!’’
Mấy lời này, quả là bạo gan hết sức, rống ra rồi phải nói là phê chết mất!
Nhưng nàng sao mà rống ra được mấy lời đó, nếu nàng có thể nhảy dựng lên màgào rú, vậy nàng không còn là đậu hũ Đường gia Đường Tam Hảo nữa rồi.
Hơn nữa… Nàng quả thật không muốn nghe sư phụ Tề công tử nói mấy lời nhưgáo nước lạnh tát vào mặt: ‘‘Ta để ý muội muội của cô đấy, thì đã sao?Liên quan rắm gì đến cô?’’.
Với cái thái độ nhìn người bằng nửacon mắt của hắn, xem ra hắn quả thật rất giống loại người có thể nói ranhững lời đó. Trước đây hắn cũng từng nói, miếng đậu hũ như nàng ngay cả việc ở cạnh hắn còn chả đáng nữa là, chỉ có Điềm Nhi mới là cô nươngxứng đôi với hắn thôi.
Kết quả này vốn chả có gì lạ lẫm hết… Sưphụ Tề công tử thích Điềm Nhi, thế là Điềm Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-du-ky/60759/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.