Hành Thiên tự.
Non xanh nước biếc cảnh sắc nên thơ, chuông chùa ngân vang văng vẳng bên tai, nhang khói nghi ngụt lượn quanh thân người.
Ngôi chùa này khác hẳn những chốn cửa Phật khác. Nguyên nhân là vì qua nhiều triều đại, mỗi lần đế vương đăng cơ xong đều đến đây nghe giảng Phậtpháp tu nhân mấy ngày, khiến nơi đây trở thành chốn hương khói thịnhvượng nhất Trung Nguyên, là tòa miếu Phật có đức vọng cao thâm nhất.
Mặc dù nhờ có tấm biển cuồng thảo* của Tiên đế Cung Diệu Hoàng treo ngaycổng chính khiến ngôi chùa mang đầy vẻ uy nghiêm tôn quý, người ngườikính nể, thế nhưng đời vẫn có lắm kẻ coi trời bằng vung.
* Cuồng thảo: Một kiểu chữ thảo.
Dưới tấm biển, một dáng người cao cao vận áo bào đỏ bóng bỗng vươn vai, rồikhông chút phép tắc lười biếng khom lưng trước tấm biển Tiên đế đề bút. Hắn ngáp dài một hồi, rồi đặt mông ngồi phịch xuống chiếc ghế thái sưbằng gỗ lim khẽ lắc lư, bắt chéo hai chân đung đưa quay lại, thong thảnhận ly trà từ tay nha đầu hầu bên lắc nhẹ, nét mặt thờ ơ chả buồn đểtâm mọi việc quanh mình, dường như đã cạn cả nhẫn nại.
Miếu hòathượng đúng là miếu hóa thượng, cứ cho là hơn những nơi khác ở cái tấmbiển quảng cáo do đích thân Tiên đế ngự bút đi, cũng chỉ là cái miếu hòa thượng có tí tiền nhang đèn nhiều hơn những chỗ khác mà thôi. Xét chocùng đây cũng chỉ là một địa điểm du ngoạn của hoàng gia những lúc rỗiviệc, thế mà lão hòa thượng già ở đây dám để người cầu kiến mình phảichờ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-du-ky/60750/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.