Cái gọi là nghĩ cái gì thì đến cái đó, đại khái chính là đạo lý này.
Tân Tử Trạc không nhắc đến chuyện căn nhà với Lư Hoằng, bản thân cậu học ở trường cũng đã bận tối mày tối mặt, cứ như vậy hơn hai tháng qua đã trôi qua. Lớp mười hai mệt mỏi dài đằng đẵng thật sự đã tới, quả thật giống như bay đến vậy.
Không đợi đến lúc cậu có thời gian trống để liên lạc với Tống Mộng, Tống Mộng đã tới trước.
Lúc này đã là tháng mười hai, Tân Tử Trạc vừa mới từ trường học trở về, cóng đến mức hai lỗ tai lạnh ngắt, phần trán lộ ra ngoài khăn quàng cổ cũng bởi vì đạp xe mà bị gió lớn tạt đến đỏ lên. Cởi bao tay ra, cậu chà xát ngón tay có chút cứng ngắc, một bên lên lầu một bên lục lọi tìm chìa khoá ở trong túi áo.
Đi đến cửa nhà, Tân Tử Trạc ngẩng đầu lên mới phát hiện có người đứng ở cửa, nhất thời hoảng hồn, định thần nhìn lại mới phát giác ra là Tống Mộng.
“… Mẹ!? Sao mẹ lại đứng ở đây?”
Trong lòng Tân Tử Trạc đã sớm không gọi Tống Mộng là mẹ, nhưng ngoài mặt vẫn phải gọi như vậy, dù sao thì cũng không có cách nào thay đổi sự thật này.
Mấy năm này số lần Tống Mộng nhìn thấy Tân Tử Trạc có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng dường như bà không hề cảm thấy khó xử, thoáng cái liền nhào tới ôm cậu.
“Con trai…” Hốc mắt Tống Mộng hồng hồng, vừa nói nước mắt liền bắt đầu rơi xuống. Bà không lúng túng, thế nhưng Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong/764362/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.