Trong trí nhớ của Tân Tử Trạc cho tới bây giờ, khái niệm “Gia đình” đối với cậu có điểm mơ hồ.
Tân Thành Thiên cha cậu là thợ sửa xe, mỗi ngày liều sống liều chết kiếm tiền nuôi cậu, lúc nào cũng đi sớm về muộn. Mẹ cậu thì làm thu ngân ở một cửa hàng nhỏ, sở thích là ăn mặc trang điểm, tiếp đó là chơi mạt chược đến không biết ngày đêm.
Cậu vẫn luôn cảm thấy, gia đình, cuộc sống, nên là như vậy đấy. Cho đến mấy năm trước, khi Lư Hoằng trở thành một phần trong ngôi nhà này, Tân Tử Trạc mới hiểu được, thì ra gia đình còn có phương thức ở chung khác.
“Tử Trạc? Anh về rồi đây.”
Tân Tử Trạc đang rửa rau ở trong bếp, nghe thấy tiếng của Lư Hoằng liền đóng vòi nước, quẹt tay lên tạp dề một cái, bước nhanh ra cửa.
“Anh.”
“Đang nấu cơm sao? Em mau đi làm bài tập đi, phần còn lại để anh.”
Lư Hoằng trực tiếp đem tạp dề từ trên người Tân Tử Trạc tháo xuống, quăng túi sách qua chỗ huyền quan, bản thân thì đeo tạp dề lên, xỏ dép lê đi vào trong bếp.
Tân Tử Trạc không đi học bài mà theo chân Lư Hoằng cùng đi vào bếp.
“Dì Tống không về ăn cơm?”
Tân Tử Trạc vâng một tiếng, mẹ cậu đối với việc không về nhà ăn cơm đã trở thành chuyện bình thường, nhất là hai năm gần đây, giống như càng ngày càng nghiện chơi mạt chược. Hết giờ làm liền đi thẳng đến quán mạt chược của bạn, hôm nào cũng sau nửa đêm mới về. Nhưng người nhà thấy bà chơi không nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong/764340/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.