Tiêu Cẩn Sâm nhận lấy chiếc khăn tay mà Tô Hiểu Nguyệt đưa tới, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Mặc kệ bọn họ đi."
Tô Hiểu Nguyệt thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng lại có chút lo lắng, thân thế của Tô Cẩn Sâm luôn là thứ uy hiếp hắn, bên trong nguyên văn có người vì nhắc đến thân phận con riêng của hắn, mà bị chê bao và đưa vào tù.
Tuy hắn là con trai duy nhất của Thụy vương, nhưng rốt cuộc thân thế vẫn rất mờ ám.
Đối với Tiêu Cẩn Sâm mà nói thì Chu gia ngoài là nhà bên ngoài, nhưng cũng... Là sự ô nhục của hắn. Mà bây giờ hắn đối Chu gia cũng coi như là tôn trọng và chu đáo, tất cả là vì Chu thị đã mất kia.
"Huynh trưởng hạ thánh chỉ gì cho Chu gia thế?" Tô Hiểu Nguyệt có chút tò mò hỏi: "Hôm nay Chu lão phu nhân đã đến Hầu phủ chúng ta, nghe nói có thánh chỉ đến, liền vội vội vàng vàng hồi phủ."
"Bà ta đến nhà muội?" Bỗng nhiên vẻ mặt Tiêu Cẩn Sâm trở nên rất khó coi, quay đầu hỏi Tô Hiểu Nguyệt: "Bà ta đến làm gì thế?"
Trước đó hắn vừa mới ngồi vững vị trí thái tử này, Chu lão phu nhân liền dẫn hai vị tôn nữ của mình đến gặp mặt, Tiêu Cẩn Sâm lấy lý do công việc bận rộn, mời bọn họ trở về, không ngờ đến vậy mà hôm nay bà ta đến Hầu phủ.
Bọn họ đang có tính toán gì, sao Tiêu Cẩn Sâm có thể không biết chứ, nhưng phải dùng trăm phương ngàn kế như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-van-van-tue/3389308/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.