Hơi thở của nam nhân quá mức bá đạo, Tô Hiểu Nguyệt vươn tay ra đẩy lồng ngực của hắn, nhưng cho đến lúc hắn hôn lên, thì lại rất là dịu dàng.
Đôi tay nhỏ của nàng bị giữ trong lòng bàn tay hắn, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cử động được.
Trái tim Tô Hiểu Nguyệt run lên, định dạy Tiêu Cẩn Sâm một bài học nhỏ, thế là cắn một cái vào bờ môi của hắn.
"A..." Người kia nhíu mày, nhưng không có né tránh, chờ lúc Tô Hiểu Nguyệt kịp phản ứng lại, bên trong miệng đã có nhàn nhạt máu tươi.
Loảng xoảng một tiếng!
Đột nhiên ở phía cửa truyền lên tiếng động, Tô Hiểu Nguyệt vội quay đầu nhìn sang, thì thấy nha hoàn Trúc Hương làm rơi chậu rửa mặt xuống đất.
Nha hoàn kia không chờ hai người mở miệng, bịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh nói: "Nô tỳ... Nô tỳ không có thấy gì hết!"
"..." Ngược lại nàng phản ứng nhanh... Nhưng mặt Tô Hiểu Nguyệt vẫn đỏ bừng, nhưng mà Tiêu cẩn sâm lại nói: "Nhìn thấy cũng không sao, ngươi đi xuống đi."
Trúc Hương như được lâm đại xá mà từ dưới đất bò dậy, nhấc chiếc váy chạy ra ngoài.
"Huynh trưởng... Sao huynh để nàng ta đi vậy!" Tô Hiểu Nguyệt sốt ruột đến mức muốn giậm chân!
Người kia lại quay đầu nhìn nàng, nhíu mày hỏi: "Sao thế... Chẳng lẽ nàng ta phá vỡ chuyện của chúng ta, Kiều Kiều muốn giết người diệt khẩu sao?"
Trên bờ môi hắn còn có một vệt máu khô khốc, một cặp mắt đào hoa giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-van-van-tue/3389304/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.