Lúc Cố Thanh Ninh cử hành lễ cập kê, ở một nơi cách phủ Uy Quốc công một con đường, Cố Trạch Mộ đừng trong viện nhìn về phía phủ Uy Quốc công, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc Hồng Tùng Nguyên vừa vào cửa đi đến gần, ông thấy hắn như thế thì chậc chậc thở dài: “Dáng vẻ của ngài thế này nhìn thật đau lòng.”
Cố Trạch Mộ hoàn hồn lại, lạnh lùng nhìn ông một cái.
Cho dù Cố Trạch Mộ không nói với Hồng Tùng Nguyên về thân phận thật của Cố Thanh Ninh, nhưng Hồng Tùng Nguyên cũng đoán sơ ra được. Ông hơi đồng cảm với Cố Trạch Mộ, nhưng nhiều hơn là vui mừng khi thấy người gặp họa. Song, khi thấy Cố Trạch Mộ thất hồn lạc phách như thế thì ông nuốt lời chế giễu trong lòng xuống, khuyên nhủ: “Tục ngữ nói thế nào, liệt nữ sợ quấn lang. Lần này đi Nghiệp Thành là cơ hội tốt, ngài cũng đừng giả vờ thận trọng nữa, nên chủ động thì chủ động, nên nhận sai thì nhận sai. Ta nói với ngài, chuyện này ta rất có kinh nghiệm…”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Trạch Mộ thấy Hồng Tùng Nguyên bắt đầu thao thao bất tuyệt nhắc chuyện quá khứ thì vội vàng cắt nga lời ông: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chuyện đi Nghiệp Thành ông sắp xếp sao rồi?”
Hồng Tùng Nguyên chặc lưỡi, đương nhiên vẫn chưa thỏa mãn, nhưng mà vẫn chuyên nghiệp nói: “Đã sắp xếp người xong rồi, năm trước đã đi đến Nghiệp Thành. Ta tưởng Thái hậu nương nương chỉ là nữ tử hậu cung, nhưng người nàng huấn luyện rất tốt. Mặc dù mấy thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-cua-ta-la-tien-de/1024728/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.