Hứa Du Ninh cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn đã có thể phân biệt rõ tiếng bước chân của Diệp Trăn Trăn. Giống như hắn cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, không còn chỉ coi Diệp Trăn Trăn thành muội muội của mình để đối đãi, mà kỳ vọng nàng có thể trở thành thê tử của mình, cùng hắn trôi qua quãng đời còn lại.
Giống như gió xuân thổi qua, thời tiết ấm dần, một ngày sáng sớm, đẩy cửa sổ ra, liền giật mình nhìn thấy trong đình viện hoa ngọc lan đã nở đầy cành trắng muốt như hoa tuyết.
Tất cả đều phát triển một cách tự nhiên như vậy.
Hắn giương mắt quay đầu, quả nhiên gặp Diệp Trăn Trăn đang đi về phía hắn.
Vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh cửa nhà lao.
Diệp Trăn Trăn cũng đã đi tới, ánh mắt một mực dõi theo hắn.
Có thể thấy nàng cũng sắp khóc. Vành mắt hồng hồng, ánh mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới gọi một tiếng ca ca.
Giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Trong lòng Hứa Du Ninh khổ sở. Đưa tay xuyên qua khe hở rộng rãi giữa các song cửa, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, thở dài: "Sao muội tới nơi này? Nơi này không phải nơi muội nên tới."
Nơi này ô uế tối tăm, nàng lá gan không lớn, hiện tại trong lòng khẳng định rất sợ nhỉ?
Diệp Trăn Trăn nghe xong lời này, rốt cục không nhịn được, khóc thành tiếng.
Cho dù hiện tại Hứa Du Ninh thân hãm trong nhà tù, nhưng lòng còn nghĩ tới nơi này không phải là nơi nàng nên tới.
Nàng không nên tới, chẳng lẽ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-sung/381546/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.