Ngay ở trước mặt người trong phòng bị Diệp Tế Muội không chút khách khí từ chối như vậy chỉ biết oán hận trong lòng, Diệp Quế Chi cảm thấy mình - gương mặt già nua rất mất mặt. Vẻ mặt càng thêm khó coi, lời nói ra cũng càng thêm khó nghe.
"Bằng không làm sao lại nói người xứ khác không tốt chứ. Nhớ lúc trước ngươi lúc trước vẫn còn là nàng dâu thôn Long Đường chúng ta, có thể nói chuyện với trưởng bối như thế à? Hiện tại gả cho tên khác xứ, à, sống lưng ưỡng thẳng lên ngay, quên mất cội nguồn, dám nói chuyện với ta như vậy hả? Đừng nói hôm nay ta không nói cho ngươi hay. Ngươi bây giờ không nhận chúng ta, đắc tội chúng ta, chờ sau này tên kia ức hiếp ngươi, đến lúc đó để xem có ai trong thôn chúng ta giúp ngươi. Đến lúc đó ngươi tiến không được lui không xong mới kêu khổ thì chuyện đã xong rồi nhé."
Diệp Tế Muội bị mụ ta nói như vậy cảm thấy tức cười.
"Cái gì gọi là ta quên mất cội nguồn? Thẩm tử, cội nguồn ta ở đâu vậy? Đó là nơi cha mẹ ta ở. Nếu như cha mẹ ta còn sống, ta gả cho người ta, không hiếu thuận bọn họ, ngươi có thể chỉ vào mặt ta mắng ta quên cội nguồn. Nhưng hiện tại ngươi dựa vào cái gì mắng ta quên mất cội nguồi? Ngươi lại là trưởng bối vậy có thể là cha mẹ ta à? Thẩm tử, cái này chuyện xưa cũng đã nói, cây cần vỏ, người cần mặt, ngươi nói xem ngươi ngươi cũng có tuổi rồi, không thể ngay cả cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-sung/381476/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.