Diệp Trăn Trăn đi theo Diệp Tế Muội đến Hứa gia cũng đã mấy ngày, nàng chưa từng thấy Hứa Du Ninh đi ra khỏi sân nhà. 
Trước kia chỉ cho rằng hắn là người thích yên tĩnh nhưng bây giờ Diệp Trăn Trăn cảm thấy, ngoại trừ nguyên nhân này ra thì đường đi ở nông thôn đường cũng là một nguyên nhân rất lớn. 
Thời đại này cũng không có đường xi măng gì, những con đường nhựa đều là đường đất. Lại không giống trong đô thành lớn ngay cả khi đường đất vẫn còn nện vuông vức một chút, dù sao cũng mấp mô gồ ghề, chỗ cao không bằng phẳng. Gặp lúc trời mưa, bước một bước xuống dưới có thể giẫm nửa chân bùn. 
Mà Hứa Du Ninh đi đứng bất tiện. Chỗ chân phải đó, nghe nói là gãy từ chỗ bắp đùi, bình thường cho dù có chống gậy cũng không cách nào đi được. Coi như ngồi cái xe lăn, nếu không cẩn thận một chút bánh xe lăn đến chỗ trũng nhỏ trên đất, bên cạnh không có ai giúp đỡ, chỉ dựa vào vào bản thân vậy thì chắc chắn không ra được. 
Trong lòng Diệp Trăn Trăn càng ngày càng cảm thấy Hứa Du Ninh đáng thương. 
Một thiếu niên đang lúc hoa quý, tướng mạo học thức đều là thượng đẳng, vốn nên có một thế giới rộng lớn biết bao. Nhưng vì gãy một chân cũng chỉ có thể làm tổ cả ngày ở trong sân nhỏ kia, ngay cả muốn ra cửa sân cũng không thể. 
Trong lòng lặng lẽ quyết định, dù sao tuổi nàng còn nhỏ, trong nhà cũng không giúp đỡ Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội được cái gì, sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-sung/381457/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.